7 năm thanh xuân
Chương 4
10
"Ngoan nào, là anh nói sai rồi, xin lỗi em!
"Em mở cửa ra được không? Chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
Tống Trình Dã đứng ngoài cửa không ngừng gõ cửa, liên tục xin lỗi.
Mặc kệ anh ta kêu thế nào, tôi vẫn không mở.
Tựa lưng vào cửa, tôi từ từ ngồi bệt xuống đất, khóc đến mức không thở nổi.
Tôi không phải vì còn yêu Tống Trình Dã.
Chỉ là tôi cảm thấy không đáng cho chính mình.
Bảy năm trời dốc hết mọi thứ, không màng báo đáp, hết lòng hỗ trợ.
Để rồi đến cuối cùng, ngay cả một chút tôn trọng cũng không nhận được.
Thật sự quá thất bại.
Khóc chán chê, tôi đi tắm rồi lên giường, muốn tìm cách phân tán sự chú ý của mình.
Trong vô thức, tôi bấm vào trang cá nhân của Trì Việt.
Tôi bỗng rất tò mò, những người giàu có như anh ta thường đăng gì lên mạng xã hội.
Tôi tưởng sẽ là kim cương, siêu xe, xì gà, rượu ngon, mỹ nhân…
Không ngờ, trang cá nhân của Trì Việt chỉ toàn hình ảnh nuôi hoa, dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng hẹn bạn chơi bóng.
Nhìn chẳng khác gì một sinh viên đại học bình thường.
Thoát khỏi trang cá nhân, trở về giao diện tin nhắn, tôi vô tình chạm vào avatar của anh ấy.
Vậy là một cú "vỗ nhẹ" gửi đi mà không kịp rút lại.
Quả nhiên.
Tâm trạng rối bời thì rất dễ gây chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy giả vờ không biết cũng không hay, tốt nhất là giải thích một chút.O Mai Dao Muoi
[Tổng giám đốc Trì, ừm... xin lỗi, tôi bấm nhầm...]
Tôi còn đang gõ dở tin nhắn thì bên kia đột nhiên vỗ nhẹ tôi.
?
Tôi không chịu thua, liền vỗ lại anh ấy.
Anh lại vỗ tôi.
Tôi lại vỗ.
Anh lại vỗ.
Cứ thế, hai chúng tôi vỗ qua vỗ lại hàng chục lần suốt cả buổi tối.
Cho đến khi tôi buồn ngủ thiếp đi.
Lần cuối cùng là Trì Việt vỗ tôi.
Thấy tôi không phản hồi nữa, anh ấy gửi một sticker con mèo giơ tay chiến thắng.
Sáng ra nhìn tin nhắn, tôi bật cười rất lâu.
Đây mà là cậu chủ hào môn giàu sang sao?
Rõ ràng là một kẻ trẻ con, ngốc nghếch!
Vài ngày sau, tôi nhận lời mời từ một thương hiệu mỹ phẩm, tham dự buổi dạ tiệc từ thiện dành cho người nổi tiếng.
Chủ đề của buổi dạ tiệc là nam nữ đi cùng nhau, trên thảm đỏ cần có đôi có cặp.
Những người đến đây hầu hết đều là nhân vật có m.á.u mặt trong giới giải trí và kinh doanh, ai ai cũng quen biết nhau, tìm bạn đồng hành để đi thảm đỏ không phải chuyện khó.
Chỉ có tôi là không có quan hệ gì.
Lần đầu tiên bước vào một sự kiện lớn thế này, lại chỉ có một mình, tôi hơi căng thẳng, hít sâu mấy lần để trấn an bản thân.
"Run rồi à?"
Xui xẻo thay, lại là Tống Trình Dã.
"Anh Tống, tôi khuyên anh nên tránh xa bạn gái cũ một chút, đừng để bị vướng vào mấy tin đồn không cần thiết."
Tôi vén váy, định rời đi.
Tống Trình Dã lập tức bám theo.
"Giờ tính khí em nóng nảy thế này từ bao giờ vậy?
"Em nói em không có ai đi cùng, sao không biết tìm anh?
"Anh nỡ để em bơ vơ sao?"
Anh ta nắm lấy tay tôi.
Tôi ra sức rút tay về, dùng bộ móng mới làm mà cào mạnh vào tay anh ta.
"Anh Tống, trợ lý của cô An đang tìm anh bên kia, cô ấy đã chuẩn bị vào trong rồi, anh chắc chắn không qua đó sao?"
Trợ lý của An Nhã tiến đến, gọi Tống Trình Dã.
"Sự kiện lần này rất hot, là cơ hội tốt để quảng bá phim mới và tăng độ nổi tiếng. Anh nên cân nhắc kỹ."
Tống Trình Dã do dự một lúc.
"Ngoan nào, em cứ đợi anh ở hậu trường đi, lát nữa anh đến tìm em."
Cuối cùng, anh ta vẫn chọn An Nhã, vẫn chọn công việc của mình.
Lúc nào cũng vậy.
Tôi từ lâu đã chẳng còn trông mong gì nữa.
11
Vừa tiễn bước Tống Trình Dã, liền có người nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu, bất ngờ chạm vào đôi mắt đẹp đến mê hồn kia.
"Chị ơi, đi cùng em nhé?"
Trì Việt ngoan ngoãn đưa tay ra.
Tôi mỉm cười, không từ chối: "Được thôi."
Thật lòng mà nói, tôi cũng có chút tư lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/7-nam-thanh-xuan/chuong-4.html.]
Tuy không biết vì sao Trì Việt lại giúp tôi như vậy, nhưng nếu có thể cùng anh ấy vào hội trường, độ nổi tiếng của tôi chắc chắn sẽ tăng lên.
Tôi vốn dĩ dựa vào lưu lượng để kiếm sống.
Chỉ cần không cố tình bám theo, không gây phiền toái cho người khác, thì đây chính là cơ hội dành cho tôi.
Còn hơn là một mình đơn độc.
Trên sân khấu trung tâm, tôi nhìn thấy Tống Trình Dã vừa bước xuống.O Mai Dao Muoi
Anh ta nheo mắt, nhìn tôi và Trì Việt, ánh mắt đầy khó chịu.
Sau phần thảm đỏ là đến phiên đấu giá.
Tôi được xếp ngồi cạnh Trì Việt, một vị trí rất đẹp, xem như cũng được hưởng chút ánh hào quang.
Mấy món đấu giá đầu tiên toàn là bình cổ các thứ, tôi không am hiểu cũng không có hứng thú.
Mãi đến khi một chiếc vòng ngọc được đưa lên sân khấu.
Ngay cả một kẻ ngoại đạo như tôi cũng nhìn ra được chiếc vòng này không phải vật tầm thường.
Toàn bộ vòng trong suốt, sáng bóng, chạm vào chắc chắn sẽ rất mịn màng và ấm áp.
Hẳn là một món đồ đáng giá.
"Giá khởi điểm: Mười vạn."
Có người ra giá mười lăm vạn.
Tôi thử giơ bảng: "Hai mươi vạn!"
An Nhã nhìn Tống Trình Dã, ra hiệu bằng ánh mắt.
Tống Trình Dã lập tức giơ bảng: "Ba mươi vạn!"
Tôi tiếp tục: "Bốn mươi vạn!"
Tống Trình Dã: "Năm mươi vạn!"
Lúc trước, hai người họ còn bận trò chuyện, chắc đến cả vật đấu giá là gì cũng chưa kịp nhìn rõ.
Thế mà giờ lại nghiêm túc tranh giành thế này.
Tôi ra giá lần cuối: "Năm mươi lăm vạn!"
"Một trăm vạn!"
Tôi hoàn toàn cạn lời, lặng lẽ đặt bảng xuống.
Sau khi Tống Trình Dã ra giá, không còn ai lên tiếng nữa.
Người dẫn chương trình hào hứng hô: "Một trăm vạn! Một trăm vạn lần một, một trăm vạn lần hai..."
Trì Việt không nói gì.
Anh ấy chỉ lặng lẽ giơ tay ra hiệu điểm thiên đăng.
Nghĩa là bất kể người khác ra giá bao nhiêu, anh ấy cũng sẽ mua bằng mức giá cao nhất.
Khán giả bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tôi thì chẳng hề ngạc nhiên.
Với một thiếu gia nhà giàu đời thứ ba như Trì Việt, tiền chắc cũng giống như giấy, cứ thế mà ném đi thôi.
Buổi dạ tiệc kết thúc.
Trong hầm để xe vào lúc đêm khuya, tôi bị Tống Trình Dã chặn đường.
Sắc mặt anh ta rất khó coi.
"Tôi hỏi em, rốt cuộc em đã quen Trì Việt như thế nào?"
"Tôi khuyên em nên tỉnh táo một chút, đừng mơ mộng hão huyền. Nhà họ Trì không phải là nơi em có thể với tới đâu, đừng để đến lúc bị người ta chơi đùa rồi mà vẫn không biết gì."
"Tống Trình Dã, anh ăn nói sạch sẽ một chút đi!"
"Anh bẩn thỉu, nên nhìn cái gì cũng bẩn thỉu theo."
"Tôi và Tổng giám đốc Trì chỉ là bạn bè bình thường, không phải thứ quan hệ dơ bẩn như anh nghĩ!"
Tôi bước đi, anh ta lại chặn lại.
Trong lúc giằng co, tôi giẫm lên vạt váy, suýt nữa thì ngã xuống.
Một đôi tay ấm áp và mạnh mẽ đỡ lấy tôi.
Tôi chạm mắt với Trì Việt, bỗng dưng có chút chột dạ.
Tôi chưa bao giờ kể với Trì Việt về mối quan hệ thật sự giữa tôi và Tống Trình Dã.
Nhưng dường như, anh ấy vẫn luôn biết.O Mai Dao Muoi
"Lên xe đi, chị ơi, em đưa chị về nhà."
Tống Trình Dã không cam lòng, chắn ngay trước mặt tôi.
"Không cần làm phiền Tổng giám đốc Trì. Bạn gái của tôi, tôi tự đưa về."
"Ồ?" Trì Việt khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, mang theo vài phần thách thức.
"Cô ấy là bạn gái anh sao? Chẳng phải đã không còn là từ lâu rồi à?"
"Bạn trai hay bạn trai cũ thì vẫn có quan hệ thân thiết hơn một người bạn bình thường chứ."
"Tổng giám đốc Trì, anh thấy sao?"
Tống Trình Dã nhấn mạnh hai chữ "bạn bình thường".
Khí thế của Trì Việt lập tức bị phá vỡ.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút ấm ức, nhưng lại không thể phản bác, cứ thế bị nghẹn lại.
"Tống Trình Dã, một người yêu cũ đủ tư cách thì nên giống như đã c.h.ế.t đi rồi."
Tôi nắm lấy tay Trì Việt, bước thẳng lên xe.
Khói xe cuốn lấy bóng dáng cứng đờ của Tống Trình Dã.
Xe dừng trước ô mai đào muối cửa nhà tôi, Trì Việt lấy ra chiếc vòng ngọc vừa mua tối nay, định đeo lên tay tôi.
"Không được không được! Cái này đắt lắm, tôi không thể nhận!"
"Vốn dĩ là mua cho chị mà."
Trì Việt nâng tay tôi lên nhìn một lát, dường như rất hài lòng:
"Đẹp thật đấy, đeo đi, đừng tháo ra nhé."
Nhận một món quà đắt giá như vậy, tôi không biết phải nói gì cho phải.
"Chị ơi, nếu chị thật sự muốn cảm ơn em, vậy thì mời em ăn một bữa cơm đi."