Ta gật đầu, lại khẽ lắc đầu:
“Cũng có thể xem là vậy. Thuở nhỏ, mẫu thân từng sống ở rất nhiều nơi.”
Phụ thân ta năm xưa từng là tướng trấn giữ biên ải.
Thuở bé, ta thường cùng mẫu thân đến biên quan thăm phụ thân và các tướng sĩ nơi ấy.
So với các nữ tử nơi khuê phòng, ta có lẽ đã từng đi qua không ít cảnh sơn hà.
Chỉ tiếc rằng, năm ta tám tuổi, phụ thân chiến tử sa trường.
Từ đó về sau, mẫu thân đau lòng u sầu, bệnh tật quấn thân, không lâu thì qua đời.
Sau khi mẫu thân mất, ta được cữu cữu đón vào cung, ở dưới gối hoàng tổ mẫu mà lớn lên.
Từ ấy, chẳng còn ai dắt ta đi ngắm non sông trời nước nữa.
Ta khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu Tri Tầm.
“Đi thôi! Phụ thân con và các tướng sĩ vẫn còn đang đợi chúng ta.”
Đang nói, Kỷ Phục Thành đã đứng nơi phía trước, lớn tiếng gọi:
“Tri Tầm, phụ thân đến đón con đây!”
Hắn dang rộng hai tay, chờ đợi nhi tử chạy đến lòng mình.
Tri Tầm chợt đứng khựng lại, không tiến lên, chỉ khẽ nắm tay ta, ngẩng đầu nhìn ta đầy chờ đợi.
Ta bật cười, lắc đầu bất lực.
“Đi đi nào!”
Tri Tầm lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng khôn xiết chạy tới, ôm lấy cổ Kỷ Phục Thành.
Kỷ Phục Thành một tay nhấc bổng nó lên, ôm vào lòng.
Nhìn bộ dạng hắn lúc này, nào có chút dáng vẻ của người thương tích đến độ không thể tự tắm rửa kia chứ.
Rõ ràng là thói quen cũ, thích giả đáng thương để lấy lòng người khác.
Ta bước tới, hung hăng trừng hắn một cái.
Hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn đáp lời, tự mình quay mặt bước tiếp.
Tên này mặt dày đến trình độ không ai sánh nổi.
Thấy ta không thèm để ý, hắn cũng chẳng giận.
Ngược lại, một tay khoác lấy eo ta, một tay ôm lấy Tri Tầm, cứ thế mà sải bước đi thẳng.
Yến tiệc trong cung náo nhiệt vô cùng.
Trên tiệc rượu, Kỷ Phục Thành hết chén này đến chén khác, hết kính người này, lại chúc người kia.
Rượu thì uống vô cùng vui vẻ, còn cái vết thương kia... xem ra hắn chẳng có ý định để nó lành lại nữa rồi!
Chờ đến khi rượu qua ba tuần, ta liếc mắt thấy Kỷ Phục Thành lảo đảo bước về phía cữu cữu, không rõ là thật say hay giả bộ.
Ta vội bước theo, sợ hắn thất lễ chọc giận cữu cữu.
Nào ngờ, hắn lại thản nhiên ngồi phịch xuống bên chân cữu cữu, bắt đầu kể khổ!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vua-gap-thanh-hoan-long-da-rung-dong/9.html.]
“Bệ hạ, thần Kỷ Phục Thành chinh chiến hai năm, lạnh nhạt với quận chúa, nay vừa hồi kinh liền phát hiện quận chúa muốn hưu thần! Thần trong lòng đau đớn khôn xiết a!”
Khóe miệng ta giật giật.
Tên vô lại này đúng thật là hơn ta một bậc!
Cữu cữu ta liền quay đầu sang hướng khác, làm như chẳng nghe thấy gì, phất tay nói:
“Chuyện nhà các ngươi, trẫm không quản, trẫm cũng chẳng nghe thấy.”
Ta phì cười một tiếng.
Cữu cữu lập tức trừng mắt lườm ta một cái.
Ta vội vàng bước đến, kéo tên mất mặt kia dậy khỏi đất.
Nửa người Kỷ Phục Thành tựa lên người ta, đè đến mức ta nghiêng ngả suýt đứng không vững.
11
Sau khi yến tiệc trong cung tan, ta vốn định mang theo Tri Tầm trở về phủ quận chúa.
Nào ngờ, phó tướng của Kỷ Phục Thành lại trực tiếp vác hắn lên xe ngựa của ta.
Ta nhìn tên say rượu kia, tức giận đến mức đá cho một cái.
Tri Tầm len lén đưa tay che miệng bật cười.
Ta còn tưởng nó đang cười phụ thân mình mất mặt, nào ngờ về sau mới biết, là vì Kỷ Phục Thành giả vờ say, bị tiểu tử kia phát hiện ra.
Nhưng lúc ta biết thì mọi chuyện đã muộn.
Bởi vì tên này đã nằm dài trên giường của ta, c.h.ế.t cũng không chịu rời đi.
Ta giận đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng:
“Chàng đường đường là một hầu gia, mà còn dối gạt người khác như vậy sao?
“Ta còn vất vả nấu canh giải rượu cho chàng nữa đấy!”
Hắn cười hì hì, nhận lấy chén canh, ngửa cổ uống ừng ực.
Rồi nắm lấy tay ta:
“Giả say là thật, nhưng rượu thì ta quả có uống, chính là canh giải rượu của phu nhân, đủ thấy nàng vẫn còn để tâm đến ta.”
Nói xong lại rúc vào người ta dụi dụi:
“Phu nhân, đến giờ thay thuốc rồi.”
Ta còn chưa kịp mở miệng đáp lời, đã thấy hắn ngoan ngoãn cởi y phục ra từ lúc nào.
Ta bất đắc dĩ đành phải đi lấy thuốc.
Đợi đến khi thay thuốc xong, hắn chậm rãi mặc lại y phục.
Nào ngờ, ta lại trông thấy một mảnh lục y quen thuộc rơi xuống giường.
Nhìn kỹ lại, ta suýt nữa thì nổi trận lôi đình.
“Kỷ Phục Thành! Chàng là tên khốn kiếp! Chàng là đồ lưu manh!”
Hắn chẳng chút hổ thẹn, thản nhiên nhặt lấy tiểu y của ta, lại nhét vào n.g.ự.c áo.
Ta tức đến muốn nhào tới đoạt lại, nào ngờ lại bị hắn một tay ôm chặt vào lòng.