13
Sau khi A Nhã rời đi, lòng ta muôn phần cảm khái.
Phật nói: nhân quả tuần hoàn, xem ra là lời chân thực.
Thiếu nữ năm xưa được ta vô tình cứu lấy, về sau lại cứu trượng phu ta một mạng.
Kỷ Phục Thành tựa vào cột, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ:
“Giờ thì ta đã rửa sạch nỗi oan rồi chứ?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta nhéo một cái vào eo hắn, nhưng chẳng xi nhê gì.
“Phải rồi, hầu gia của chúng ta trong sạch vô tì!”
Hắn nhướng mày, đắc ý nói:
“Bị oan uổng thế, hẳn là phải được bồi thường cho xứng đáng!”
Ta khẽ ừ một tiếng:
“Vậy chàng muốn gì nào?”
Hắn chỉ cười, không đáp lời.
Đêm ấy, ta đến cả chút sức giơ tay cũng chẳng còn.
.....
Ngoại truyện
Mãi rất lâu về sau, ta mới hiểu rõ, câu nói “lần đầu tiên” của Kỷ Phục Thành trong đêm tân hôn rốt cuộc có ý gì.
Mà chuyện này, lại là ta nghe được từ miệng lão phu nhân.
Năm ấy Kỷ Phục Thành mười bảy tuổi, toàn bộ nam đinh nhà họ Kỷ tử trận nơi sa trường.
Khi đó, đại ca nhà họ Kỷ đã thành thân từ trước.
Đại tẩu và đại ca là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng.
Lúc đại tẩu mang theo di hài của Kỷ phụ và các huynh trưởng trở về từ biên cương, lão phu nhân mới biết nàng đã mang thai được bốn tháng.
Ấy chính là huyết mạch duy nhất mà đại ca nhà họ Kỷ để lại.
Cho nên, lão phu nhân đã làm một việc vô cùng ích kỷ.
Sau khi đại ca qua đời, đại tẩu từng nhiều lần nảy ý định tuẫn tiết, nhưng đều bị lão phu nhân ngăn lại hết lần này đến lần khác.
Bà quỳ gối trước mặt đại tẩu, cầu nàng phải sống cho thật tốt, sinh hài tử ra đời.
Thân là tiểu thư họ Thôi cao quý, quỳ gối trước con dâu, thật là chuyện chưa từng có từ xưa đến nay.
Dẫu đại tẩu mỗi ngày đều sống trong nỗi đau mất đi người yêu thương nhất, nhưng nhìn thấy mẹ chồng quỳ lạy cầu xin trước mặt, nàng rốt cuộc cũng đành thoả hiệp.
Cuối cùng chỉ có thể sinh hạ đứa nhỏ.
Nhưng tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp chấp niệm trong lòng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vua-gap-thanh-hoan-long-da-rung-dong/11-het.html.]
Sau khi hài tử tròn một tháng, nàng liền dùng một dải lụa trắng, kết thúc sinh mệnh còn đang độ xuân thì của mình.
Cũng từ ngày đó trở đi, đầu tóc lão phu nhân bạc trắng.
Sau khi an táng xong cha và các huynh trưởng, Kỷ Phục Thành kế thừa tước vị trong nhà, lên đường ra nơi biên tái.
Phát lời thề độc, không diệt được man di, thề chẳng quay về.
Chỉ để lại lão phu nhân cùng một hài tử còn bọc trong tã ở lại Vọng Kinh.
Tri Tầm tuy được sinh ra, nhưng mẫu thân của nó... đã lìa trần.
Mà gia đình quyền quý, xưa nay đều rất kiêng kỵ những chuyện như vậy.
Nếu để tin đồn “con khắc mẹ” truyền ra, thì cả đời Tri Tầm sẽ mang tiếng xấu không dứt.
Thế nên, lão phu nhân liền quyết định ghi tên nó vào gia phả dưới danh nghĩa là con trai Kỷ Phục Thành.
Vì muốn Tri Tầm danh chính ngôn thuận, cũng bởi lo Kỷ Phục Thành vì báo thù mà xem nhẹ tính mạng, xưa nay hôn nhân đều do cha mẹ làm chủ, có mai mối làm chứng.
Một khi con người có gia thất, tự khắc sẽ biết dè chừng, cẩn trọng.
Bởi vậy, lão phu nhân liền chọn cho Kỷ Phục Thành một vị thê tử xuất thân từ dòng họ xa, dung mạo đoan chính, cử chỉ lễ độ.
Nhưng khi viết thư đến biên cương báo tin hôn sự, Kỷ Phục Thành lập tức hồi thư khước từ:
【Nếu Phục Thành tử trận sa trường, sợ cô nương kia phải cô độc cả đời, kính mong mẫu thân hãy lui việc hôn nhân.】
Thế nhưng vị cô nương nọ sau khi hay tin, lại vô cùng cảm động.
Vừa kính trọng dòng họ Kỷ – một nhà trung liệt, lại vừa ngưỡng mộ phẩm cách của Kỷ Phục Thành.
Nên đã chủ động bẩm với lão phu nhân:
“Được gả vào nhà trung liệt như thế, là vinh hạnh của Vân nương, Vân nương nguyện ý, không chút hối hận.”
Thế là, trong lúc Kỷ Phục Thành không hay biết, lão phu nhân đã làm chủ, đưa Vân nương vào cửa làm vợ.
Nghe lão phu nhân kể lại, Vân nương là một hiền thê vô cùng xuất sắc.
Sau khi vào phủ, nàng thu xếp mọi việc trong hầu phủ đâu vào đấy.
Hết lòng dạy dỗ Tri Tầm, kính cẩn phụng dưỡng mẹ chồng.
Thế nhưng, ông trời thường hay đố kỵ những người con gái quá tốt như thế.
Mùa đông năm nàng mới gả vào phủ, chẳng may rơi xuống nước mà qua đời.
Về sau, chiến sự tạm yên, Kỷ Phục Thành được triệu hồi về kinh.
Khi hay tin, hắn đã giận dỗi với lão phu nhân suốt một thời gian dài.
Lão phu nhân cũng đem cái c.h.ế.t của Vân nương quy hết về lỗi mình.
Từ đó trở đi, bà liền đoạn tuyệt với mặn nồng thế tục, ăn chay niệm Phật.
Kỷ Phục Thành cũng thừa nhận cuộc hôn nhân với Vân nương, dốc hết sức mình giúp đỡ cha anh nhà nàng.
Sau ba năm thủ tang cho Vân nương viên mãn, bệ hạ mới ban hôn sự giữa ta và hắn.
(Hết)