Ta rút tay , giật lấy lọ thuốc trong tay , tự bôi.
Ta : "Nếu đến để cưới , dù chúng tình nghĩa thanh mai trúc mã, nhưng ba bốn năm gặp, ít nhiều cũng lạ lẫm, tìm hiểu xem hợp . Chưa đính hôn thì đừng động tay động chân."
Ta ngẩng đầu : "Nếu định cưới , mà còn đụng chạm thế thì càng là.."
Ta đang định tìm lời nhẹ nhàng hơn thì thấy Lục Quân Diêu rạng rỡ, mắt cong cong: "Đào Nguyệt Lâu, nếu thích thẳng thắn như hồi nhỏ, giờ cũng cứ thẳng ."
Ta liền thẳng: "Là càng vô liêm sỉ! Ta ghét nhất loại đàn ông rõ ràng với nữ nhi đính hôn."
Nghe đến hai chữ “đính hôn”, Lục Quân Diêu khẽ cúi mắt.
Ngón trỏ thon dài, gõ nhẹ lên bàn.
Hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: "Nếu hôn ước, còn theo ?"
Nực hết sức.
Ta hận nhất là Lư Thanh Yên, từng tự hào rằng và thanh mai trúc mã sẽ lâm cảnh bỉ ổi như họ.
Thế mà cuối cùng, chính thanh mai trúc mã của biến thành một Lư Thanh Yên thứ hai.
Hôm đó, lật tung bàn cơm, cãi với Lục Quân Diêu một trận vui vẻ gì bỏ .
Ta mắng thẳng mặt : “Nếu ngươi hôn ước, thì đừng tới dây dưa với . Trong lòng còn vương vấn khác, giả vờ si tình cưới một nữa. Ngươi định diễn kịch cho ai xem hả?”
Về đến nhà, Lư Thanh Yên như thể mở mắt chờ , tra hỏi và vị đại nhân sửa kênh quan hệ gì.
Ta trừng mắt đáp: “Hắn là thanh mai trúc mã của , đưa rời khỏi đây.”
Nghĩ đến cha , mỉa mai đầy cay độc: “Cũng là thanh mai trúc mã, của thì đưa về kinh, của dì thì đưa dì đến biên cương ăn cơm trộn cám. Người với , quả thật khác biệt nhiều quá ha, Thanh di nương.”
Bà tức điên, chỉ tay trán mà tru tréo: “Từ xưa đến nay, hôn sự đều phụ mẫu đặt con đó! Không và cha ngươi đồng ý, đừng mơ gả cho !”
Ta dậy, bước từng bước ép bà lùi : “Sống nổi thì đeo bám thanh mai trúc mã hôn ước, chuyện đê tiện bỉ ổi thế , nổi .”
Bà đang chửi , cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng : “Ngươi! Đào Nguyệt Lâu! Ngươi thủ đoạn thật đấy! Lúc giả bộ ngoan ngoãn để tin tưởng, hóa là đưa mẫu ngươi bỏ trốn đúng !”
“Đào xứng ruồi thối, mẫu vốn nên ở đây. Người nên sống đầu bạc răng long với cha chính là dì, hai đúng là một cặp trời sinh, tuyệt phối, phối cả đời luôn !”
Lư Thanh Yên tức đến đỏ bừng mắt, đánh nhưng thấy cao to lực lưỡng thì dám động tay.
Dì mẫu tức đến bao nhiêu , cuối cùng cũng đến lượt dì cho .
Sau đó, Lục Quân Diêu đến nhà vài , đều cự tuyệt thẳng thừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-lua-xanh-giua-dong-co-thom/chuong-7.html.]
Ta ghét cha thế nào, thì chán ghét Lục Quân Diêu bây giờ bấy nhiêu.
Hắn thể ruồi, nhưng trứng thối.
Không gặp , liền tìm cha .
Cha hí hửng trở về, Lục Quân Diêu cách đưa ông kinh thành, cả nhà thể sống những ngày .
Ta đang chẻ củi, xong tức điên lên, xách rìu tìm Lục Quân Diêu.
Thị vệ nhận , nhưng thấy xách rìu tới, ai nấy đều cảnh giác chắn Lục Quân Diêu.
Hắn gạt thị vệ , bước thẳng đến mặt .
Trên đê, liễu rủ mềm mại, hoa mùa hè rực rỡ.
Hắn cũng sáng lóa: “Cuối cùng cũng chịu gặp ?”
Ta vung rìu , mang ý dọa dẫm rõ ràng: “Ngươi đưa cha về kinh! Ông vứt bỏ vợ con, thì sống mòn ở đây suốt đời!”
Lục Quân Diêu thần thần bí bí mời đến phủ chuyện.
Ta hừ lạnh: “Ta hứng trèo lên cành cao nhà ngươi , Lục đại nhân.”
Hắn hỏi: “Nếu , là mẫu gửi thứ nhờ mang đến thì ?”
Vậy thì dĩ nhiên đến phủ một chuyến .
Không ngờ trong gói đồ Lục Quân Diêu đưa, là một hộp hồng khô đầy ắp.
Ta cầm một miếng cho miệng, ăn thấy mắt cay xè.
Ta hỏi Lục Quân Diêu về tình hình của mẫu , nhưng mở miệng “Mẫu bà ...” thì nước mắt rơi xuống.
Thấy , Lục Quân Diêu luống cuống, bưng hai đĩa thịt chân giò kho: “Muội ăn chút thịt kho , để vơi bớt nỗi buồn.”
Ta bật trong nước mắt: “Ai dùng thịt kho để vơi nỗi buồn chứ?”
Lục Quân Diêu vốn điềm đạm trọng, nay lúng túng hết sức: “Từ nhỏ cứ ăn thịt kho là sẽ vui, cũng nhất thời chẳng nghĩ cách nào khác. Hai đĩa là dậy từ tờ mờ sáng hầm đó, học từ mẫu , nếm thử xem, khi sẽ buồn nữa.”
Tay nghề của Lục phu nhân , nước sốt đậm đà, thịt mềm tan, Lục Quân Diêu đúng là học tinh túy.
Ta lấy bình tĩnh mới bảo kể chuyện về mẫu .