Váy lụa xanh giữa đồng cỏ thơm

Chương 1

Kể từ khi nhớ chuyện, nhớ Thanh di nương đến nhà ba .

Lần thứ nhất là đến chúc mừng cha thăng quan. Bà uống say, kéo cha lên lầu cao thì thầm suốt một đêm.

Lần thứ hai là khi bà cô cô khó, giữa đêm mưa đến tìm cha lóc kể lể. Sau đó, ở gần nửa tháng, cha liền nghiêm khắc dặn dò : “Chuyện của Thanh di nương cũng là chuyện nhà chúng . Con đối xử với Thanh di nương như đối với mẫu ruột.”

Lần thứ ba là nửa tháng . Mưa thu lất phất, mẫu đang cài hoa cho , cha thì bên cửa sổ vẽ hoa cúc. Ta nũng nịu với cha: “Trước khi thành thì phụ và mẫu là danh họa nổi tiếng thiên hạ, giỏi nhất là vẽ . Cha vẽ một bức chân dung cho con và mẫu !”

Đây chẳng đầu nài nỉ nên cha cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chấm bút màu vàng nghệ, vẫn từ chối như cũ: “Nguyệt Lâu, cha từng , khi thành sẽ vẽ nữa.”

Ta hiểu: “Cha thành thì liên quan gì đến việc vẽ ?”

Mẫu thản nhiên, dịu dàng : “Người vẽ thì vẽ , vẽ nữa cũng cả.”

Cha một quyển tập tranh, trong đó chỉ một trang vẽ bóng lưng một mỹ nhân, váy lụa xanh, trâm ngọc trắng, dáng uyển chuyển.

Mẫu từng kể, chiếc váy và cây trâm là quà cha tặng , hôm bà mặc lên nó, chính ông vẽ bức tranh . Ngày hôm , hai định ngày thành , từ đó cha chỉ vẽ vật, vẽ nữa.

Ta chỉ đành xoa cổ đang mỏi nhừ: “Tác phẩm cuối cùng của phụ là vẽ mẫu , thật khiến con ngưỡng mộ một mối lương duyên sâu đậm.”

Mặt mẫu ửng hồng, nhẹ nhàng chọc trán , bảo nhỏ thôi lén cha, vẫn là ánh mắt thẹn thùng của thiếu nữ thuở ban đầu. Ông vẫn chuyên chú tranh, ngẩng đầu, cũng chẳng thêm câu nào.

Cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, kèm theo tiếng nghẹn: “Đào lang...”

Mặt cha thoáng sượng, tay khựng . Một giọt màu vàng nghệ nhỏ xuống phá hỏng cả bức vẽ. cha để tâm đến nó nữa, cũng để tâm đến cơn mưa lạnh cắt da. Ông lao ngoài trong mưa, lảo đảo chạy .

Lúc ngang qua mẫu , ông giẫm vũng nước, bùn văng tung tóe bẩn cả váy bà.

Thanh di nương đến . Tay trái cầm hưu thư, tay dắt theo một tiểu nữ nhi nhỏ. Mưa gió như trút nước, họ ngoài cửa gì, hoặc chẳng gì cả. Bà cha mời nhà, bên bếp lửa.

Cha cưng chiều nữ nhi của Thanh di nương, mang cả bát thịt kho mới nấu lên đưa cho bọn họ. Đó là món mẫu dành dụm tiền hơn nửa tháng mà nhân dịp Trung Thu, bà mới nấu cho cả nhà ăn.

Mẫu sợ cha mất mặt liền nhỏ giọng ngăn cản: “Phu quân, để chút cho Nguyệt Lâu.” 

Ông : “Nguyệt Lâu sắp đến tuổi xuất giá , nên nhường nhịn một chút.”

Ta lẩm bẩm: “Con là con một trong nhà, lấy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-lua-xanh-giua-dong-co-thom/chuong-1.html.]

Cha lạnh lùng liếc một cái. Thanh di nương đột ngột bật dậy, như dắt nữ nhi : “Đào lang, nếu hứa với rằng nơi mãi mãi là nhà , tuyệt đối sẽ quấy rầy gia đình .”

Thanh di nương nhỏ hơn mẫu năm tuổi, da trắng tay ngọc. Bà vén tóc ướt tai, cúi đầu ấm ức, khiến cha mềm lòng.

“Đào lang, và Tú Tú cần thức ăn của .” Bà giật lấy bát thịt từ tay nữ nhi đặt lên bếp, ngẩng đầu đầy u uất: “Đào lang, chỉ vì tình nghĩa thanh mai trúc mã mà đến thăm một chút thôi. Từ nay núi sông xa cách, cứ xem như chết...”

Miệng chia tay, nhưng , một cọng tóc của bà cũng chẳng rời.

Cha liền lấy thẻ tre, quất thẳng . Đây là đầu tiên cha đánh , rõ là vì bát thịt kho vì những liên quan .

Mẫu liều chắn , gánh hết roi . Bà ấm ức bật : “Đánh con gì? Ta mua ít thịt khác là .”

Lúc đó cha mới buông tay, ném thẻ tre lên bàn. Ông từng là học trò của Lương lão phu - một danh nho nổi tiếng, mà e rằng ông từng dạy rằng: Sách thánh hiền, thể dùng để đánh thê tử và con.

Mẫu đeo giỏ tre, dầm mưa mua thịt. Trước khi còn dặn quét sạch sân mái hiên. Ta cúi đầu thì mới phát hiện, trong lúc hỗn loạn, hoa mẫu cài cho đều rơi cả, bùn đất bẩn.

Mẹ con Lư Thanh Yên an dọn đến nhà ở.

Thịt kho ưu tiên phần họ , quần áo cũng cắt may cho họ , ngay cả than sưởi vốn đủ dùng, cũng dành cho họ dùng .

Cha giận vô lễ trách mẫu nuông chiều nên dọn sang phòng sách ngủ luôn.

Dưới sự sắp xếp của ông, Lư Thanh Yên và tiểu nữ nhi Tú Tú của bà ở trong gian chính vốn là chỗ ở của nhà đây. Còn với mẫu thì đành dọn tạm sang căn phòng phụ dột nát, chịu cảnh sống tạm bợ qua ngày.

Ta lầm bầm than: “Thật chẳng hiểu nổi, đang chịu cái khổ gì đây?”

Mẫu dỗ , bảo thời thế khác xưa , giờ thể so với lúc còn ở kinh thành.

Hồi đó, cha chỉ là một tiểu quan nhàn chức, nhưng nhà cũng coi như nhà viện, chút ruộng vườn cửa hàng, chẳng lo ăn mặc.

ba năm , quyền thần tranh đấu vạ lây kẻ vô can.

Thái sư đương triều kết đảng mưu lợi, lộ chuyện. Mà chỉ vì trong tay ông vài bức tranh của cha nên ông cũng liên lụy, giáng chức.

Cha vốn tự xưng thanh liêm, tính tình cao ngạo, khi đày thì mang theo lấy một đồng, giao hết gia sản cho bằng hữu. Chỉ mang theo một quyển tập tranh.

Từ phồn hoa đế đô đày đến một thị trấn nhỏ xa xôi, đương nhiên và mẫu thể quen ngay .

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận