Vầng trăng vĩnh viễn không lặn

Chương 6

21

 

Chạy một mạch về ký túc xá, má tôi nóng bừng bừng.

 

Sau khi nhanh chóng tắm rửa và bò lên giường, tôi nhận được tin tức từ Giang Tư Dữ.

 

Anh ấy thuật lại lời ban nãy còn chưa kịp nói với tôi rằng hiệu trưởng đã đồng ý tổ chức lễ hội âm nhạc và muốn gặp tôi.

 

Tôi xóa đi xóa lại, cuối cùng cắn môi đáp lại bằng icon hình con thỏ dễ thương "ok".

 

Một icon chú chó con hoạt hình gửi hoa lần trước cũng nhanh chóng rep lại icon của tôi.

 

Tôi lăn lộn trên giường rồi vùi đầu vào gối.

 

Sau giờ học ngày hôm sau, tôi run rẩy gõ cửa phòng hiệu trưởng.

 

Ông già nhỏ bé đầy nghị lực đang ngồi trên ghế sofa uống trà.

 

Khi thấy tôi bước vào, thầy nhiệt tình mời tôi ngồi xuống và không ngừng khen ngợi tôi có một ban nhạc tuyệt vời.

 

“Ở trường có rất nhiều hoạt động ngoại khóa nhưng đều giống nhau.”

 

"Thầy thích ý tưởng lễ hội âm nhạc này. Thầy đã tìm hiểu đôi chút về nó. Không khí rất tuyệt vời!"

 

Tôi không ngờ rằng hiệu trưởng lại thân thiện và nhiệt tình như Giang Tư Dữ nói, trái tim nhỏ bé đang treo lơ lửng của tôi dần chùng xuống.

 

"Nói mới nhớ, khi còn trẻ thầy cũng muốn trở thành ca sĩ."

 

Đang nói, hiệu trưởng đột nhiên đổi chủ đề, giọng điệu buồn bã.

 

"Bạn học Kiều, em có thể dẫn thầy đi lễ hội âm nhạc được không? Thầy cũng muốn tham gia hát."

 

Tôi đồng ý ngay lập tức.

 

“Vậy thầy sẽ mở màn và ban nhạc của em sẽ biểu diễn màn kết thúc.” Hiệu trưởng vui vẻ và bắt đầu lên kế hoạch một cách hào hứng.

 

"Gần đây có bài về tình yêu ngọt ngào nào đang nổi không? Đài phát thanh lúc nào cũng phát bài đó. Ai da, ngọt ngào đến mức thầy suýt mắc bệnh tiểu đường."

 

"Ờm, bài ‘Mứt Ô Mai’ phải k ạ? "

 

"Ừ, ừ, đúng là bài này! Bọn em thấy thầy hát bài này có được không?" Hiệu trưởng vỗ đùi, cười không thấy mặt trời đâu.

 

Tôi tưởng tượng khung cảnh bùng nổ lúc đó rồi nặng nề gật đầu.

 

"Được, nhất định được ạ."

 

Hỗ trợ những người già có hoài bão theo đuổi ước mơ của mình một lần nữa!

22

 

Lễ hội âm nhạc dự kiến ​​diễn ra trong nửa tháng nữa.

 

Sự cạnh tranh giữa các câu lạc bộ rất khốc liệt và ban nhạc chỉ giành được một suất cho một bài hát, nhưng tôi rất hài lòng.

 

Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Cold Rabbit và mọi người đều rất coi trọng nó.

 

Chúng tôi chọn lại những bài hát muốn cover, phối âm để khiến bầu không khí trở nên sôi động hơn và sau đó bắt đầu tập luyện chăm chỉ.

 

Lương Ngật Châu không biết hà cớ gì mà cứ muốn gây rắc rối cho tôi, vừa tan học liền đến phòng học cầu xin tôi quay lại.

 

Tôi mở mồm “hỏi thăm” anh ta hai lần như bôi mật ong lên miệng, thế là từ sau anh ta không dám đến nữa.

 

Anh ta lại bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi từ những số điện thoại khác nhau.

 

Anh ta nói rằng anh ta biết bản thân sai rồi và đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Tiết Thuần.

 

Hãy cho anh ta một cơ hội khác.

 

Tôi không tái chế rác.

 

Cứ gọi một số là tôi lại chặn thêm một số.

 

Những cuộc trò chuyện hàng ngày của tôi với Giang Tư Dữ cũng bắt đầu trở nên thường xuyên hơn.

 

Hầu hết thời gian là anh ấy chủ động.

 

Nào là nam sinh trong trường có thể ăn hết nửa khay thức ăn chỉ trong một phút, rồi cây mọng nước trồng trong ký túc xá đã nở hoa, và một con bướm đang đậu trên vai anh…

 

Anh ấy sẽ chia sẻ những điều nhỏ nhặt thú vị như thế này với tôi.

 

Nhưng tôi lại không có gì để chia sẻ với anh ấy.

 

Ngoài hàng trăm biểu tượng cảm xúc được lưu trong điện thoại của tôi.

 

Tội lỗi, tội lỗi.

 

23

 

Nửa tháng sau, lễ hội âm nhạc của Giang đại bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận