Vầng trăng vĩnh viễn không lặn

Chương 3

9

 

"Tôi đỏ mặt, nhưng tôi đỏ mặt vì anh."

 

"Vậy ý em là sao khi tôi không thể nói những từ âu yếm? Tôi chỉ có thể nói chuyện với bóng rổ. Điều hạnh phúc nhất là khi có bóng trong sân và em ở ngoài sân. Bóng rổ là tình yêu, còn em là sự ưu tiên..."

 

“Anh không biết là từng lời nói của anh phát ớn như thế nào đâu, tôi ngại thay anh đấy.”

 

Tôi kiên quyết từ chối thừa nhận điều đó.

 

Tôi kiên quyết giật tay anh ta ra và chế nhạo.

 

"Nhưng tôi giỏi hơn Giang Tư Dữ, cậu ta thậm chí còn không biết chơi bóng!" Lương Ngạt Châu nóng nảy.

 

"Anh đúng là không biết xấu hổ."

 

Tôi không nhịn được mà bật cười.

 

Ai theo dõi anh ấy đều biết Giang Tư Dữ xuất sắc như thế nào.

 

Lương Ngật Châu đúng là không biết ngượng mà nói mình mạnh hơn?

 

"Dữ Dữ của tôi có thể chơi piano, viết thư pháp, nghệ thuật trà đạo, vẽ vời, cưỡi ngựa và đấu kiếm, mặt đẹp, tay đẹp, chân đẹp, thành tích tốt, nhân cách tốt và tính tình cũng tốt nốt."

 

"Toàn bộ cơ thể anh ấy toát lên vẻ sang trọng từ mái tóc đến ngón chân."

 

"Từ ngoại hình đến chiều cao, hình thể đến học ​​thức, làm sao anh có thể so sánh nổi?"

 

"Anh đúng là trẻ trâu, còn so sánh bản thân mình với anh ấy, tự lấy bản thân làm trò đùa."

 

Vẻ mặt tôi lộ ra vẻ ghét bỏ, mồm thì cứ nói không biết dừng.

 

Lương Ngật Châu đứng ở phía đối diện như bị sét đánh.

 

Đôi mắt đờ đẫn, đôi môi run rẩy không nói nên lời.

 

10

 

Càng nói, tôi càng dũng cảm, thừa thắng mà xông lên.

 

"Nhìn lại anh đi, anh là một tên ngốc hôi hám, đầy mồ hôi!"

 

“Như một miếng thịt bụng lợn béo ngậy, phản chiếu dưới ánh mặt trời.”

 

"Anh nghĩ mình đẹp trai như vậy là do hormone của mình sao?"

 

"Mắt anh để dưới đ.í.t à!"

 

"Dữ Dữ của tôi khác anh. Anh ấy rất thơm tho và mềm mại, tôi có thể ôm anh ấy mỗi ngày~"

 

Lương Ngật Châu lần nữa bị phá vỡ lớp phòng ngự.

 

Khuôn mặt anh ta tái nhợt và thân hình cao lớn của anh ta như sắp sụp đổ.

 

Tôi cảm thấy sảng khoái, để lại anh ta đứng đó sau trận công kích nặng nề, vung vẩy đuôi ngựa rời đi.

 

Tôi vừa quay người định đi thì bước chân chợt sững lại.

 

Có một nhóm người đứng cách đó không xa.

 

Với huy hiệu công tác của hội sinh viên treo trên n.g.ự.c và cuốn sổ ghi chép trên tay, trông anh như đang kiểm tra thiết bị trong khuôn viên trường.

 

Giang Tư Dữ đứng ở giữa, áo sơ mi trắng nhét vào quần đen.

 

Anh ấy có chiếc mũi thẳng đứng và đôi môi mỏng, vòng eo săn chắc và đôi chân dài, trông rất ưa nhìn và bắt mắt.

 

Vành tai của anh ấy hơi đỏ.

 

Lông mi rung nhẹ như cánh bướm mùa xuân.

 

Anh nhìn tôi, mím môi nói khẽ: "Thơm tho mềm mại?"

11

 

"Chào, thật trùng hợp."

 

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi cố gắng chống lại ý muốn che mặt bỏ chạy và chậm rãi nở một nụ cười cứng ngắc.

 

Kết thúc rồi, thanh danh trong sạch của Giang Tư Dữ đã bị tôi hủy hoại.

 

Hu hu hu, lỗi tôi.

 

Hai lần nói nhăng nói cuội đều bị chính chủ bắt được.

 

Lần này lại có rất nhiều người nghe thấy, tôi nóng lòng muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để bò vào.

 

"Giấu kỹ thật đấy, hai người quen nhau khi nào vậy?"

 

"Thật ngọt ngào, Giang Thần, tôi cũng muốn ~"

 

Có người vừa cười vừa trêu chọc.

 

Giang Tư Dữ đưa cuốn sổ trong tay cho người bên cạnh.

 

Anh liếc nhìn Lương Ngật Châu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, rồi chậm rãi bước tới.

 

"Kiều Di, bây giờ cậu có rảnh không?"

 

“Có.” Tôi trả lời cộc lốc, thậm chí không dám ngước lên nhìn anh.

 

 

Tiếng ve sầu ồn ào và bóng cây dày đặc.

 

Tôi đi bên cạnh Giang Tư Dữ và mở mồm xin lỗi một cách yếu ớt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận