06
Ta nhìn sắc mặt hắn biến tới biến lui, trong đầu nảy ra ý nghĩ xấu xa, nghiêng đầu cười híp mắt:
“A Ngọc, nếu ta không ra ngoài, thì món gà hầm hạt dẻ của Ngũ Vị Lâu còn ăn được không?”
Sắc mặt Tạ Ngọc Chương quả thực là phong phú vô cùng – xấu hổ, giận dữ, hoảng hốt, đủ loại cảm xúc thay nhau hiện lên, sau cùng phất tay áo bỏ đi không ngoái đầu.
Tỳ nữ bên cạnh như vừa nhặt được một mạng, vỗ n.g.ự.c thở phào, thấp giọng hỏi ta sao lại chọc giận Tạ đại nhân đến thế, mạng của ta giờ đang nằm trong tay người ta đấy.
Ta chỉ khẽ mỉm cười, không đáp, nhưng lòng cũng dần trầm xuống.
Ta biết cái tên “A Ngọc” kia chắc chắn sẽ khiến Tạ Ngọc Chương d.a.o động, nhưng không ngờ hắn lại phản ứng lớn đến vậy.
Xem ra, ký ức khi xưa quả thật đã in hằn trong lòng hắn.
Sự thật là, trước khi Tạ Ngọc Chương trở thành vị thủ phụ khiến người người kinh sợ, ta và hắn từng có một đoạn quá khứ không ai hay biết — gần như là thanh mai trúc mã.
07
Khi ấy, Tạ Ngọc Chương vẫn chỉ là một thứ tử không được sủng ái, sống tủi thân nơi Tạ phủ, chật vật qua ngày.
Còn ta, là đích nữ duy nhất của phủ Quận vương, cháu gái mà Hoàng quý phi yêu thương nhất.
Cha mẹ còn tại thế, hết mực nuông chiều, ta lúc ấy được ví như cành vàng lá ngọc, tính tình kiêu ngạo còn hơn bây giờ.
Nói thật thì... ta đã từng ăn h.i.ế.p Tạ Ngọc Chương không chỉ một lần.
Hắn vì thân phận thấp kém nên luôn bị người trong phủ lạnh nhạt, cô lập, lại thường xuyên bị mấy công tử thiếu gia ức hiếp.
Một lần, ta theo mẫu thân đến dự yến ở Tạ phủ, thừa lúc bà không chú ý liền trốn ra ngoài đi lang thang.
Không ngờ lại bắt gặp một nhóm người đang vây đánh một tiểu thiếu niên gầy gò yếu ớt – chính là Tạ Ngọc Chương thuở nhỏ.
Phải nói thật, Tạ Ngọc Chương khi còn bé... rất đẹp. Mi dài mắt sáng, môi đỏ răng trắng, người nhỏ nhắn mảnh khảnh, trông chẳng khác gì một tiểu cô nương.
Chính nghĩa bốc lên đầu, ta vơ lấy đá dưới đất, ném thẳng vào tụi bắt nạt, làm chúng bỏ chạy tán loạn.
Chúng còn cố dọa ta, ta liền bĩu môi làm mặt quỷ trả lễ.
Quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Ngọc Chương lặng lẽ phủi bụi trên người, định bỏ đi không một lời cảm ơn.
Ta nào chịu, túm lấy tay áo hắn không buông.
Ta là người cứu hắn cơ mà! Ít ra cũng phải cảm ơn, thề sống thề c.h.ế.t báo đáp chứ?
Lòng tràn đầy thiện ý, ta quyết định tút tát cho "muội muội nhỏ" này thành tiên nữ đẹp nhất kinh thành, để hắn cảm nhận được ta chính là thiên thần hộ mệnh của hắn!
Ai ngờ đâu... mộng tưởng bị đập nát không thương tiếc.
08
Tạ Ngọc Chương sống ch ế t không chịu phối hợp.
Vì sao vậy chứ? Ta chỉ muốn búi cho hắn hai búi tóc xinh xắn, dễ thương vô cùng thôi mà?
Hắn liên tục né tránh, khiến ta lỡ tay giật đứt mấy sợi tóc.
"......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/vai-nu-phu-dien-xong-roi-ve-voi-phan-dien-thoi/chuong-3-thanh-mai-truc-ma.html.]
Hắn ôm đầu, trừng mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mà nói thật, trừng mắt cũng đẹp trai, nên ta đại lượng bỏ qua.
Thấy hắn đau, ta chột dạ, liền học theo mẫu thân, ôm đầu hắn hôn chụt một cái, rồi dịu dàng dỗ:
“Không đau không đau đâu~”
Hắn sững người, mắt tròn xoe nhìn ta, ngỡ ngàng không hiểu đang có chuyện gì.
Ta thấy hiệu quả liền tiếp tục:
“Vậy giờ ta búi tóc tiên nữ cho muội nhé? Ta làm giỏi lắm, đảm bảo muội sẽ đẹp rực rỡ!”
Hắn lập tức vùng vẫy dữ dội.
Ta rất phiền não. Thế này sao mà búi nổi?
Vì thế, ta lại ôm đầu hắn, hôn cái nữa!
Hôn đến nỗi đầu tóc hắn rối tung như ổ quạ, mặt mũi toàn nước miếng, hai búi tóc vẹo vọ không ra hình dạng.
Khi ấy hắn nhỏ con, thoát không nổi, chỉ có thể đỏ bừng mặt trừng ta bằng ánh mắt muốn gi ế t người.
Còn ta thì sao?
Vẫn kiêu căng tự đắc mà mắng:
“Đều tại muội cứ lộn xộn làm hỏng hết tóc!”
09
Hắn lau mặt dữ dội, vùng khỏi tay ta mà chạy đi.
Ta thì vừa tức vừa uất, lon ton chạy về mách nương.
Sau đó không lâu, Tạ Ngọc Chương bị đưa sang Giang phủ làm bạn chơi cùng ta, ta cũng nhân tiện biết tên hắn.
Biết luôn hắn là nam, hơn ta một tuổi, lẽ ra phải gọi một tiếng “ca ca”.
Nhưng với thân phận của ta – đại tiểu thư cưng chiều nhất Giang gia, ai dám bắt ta giữ lễ với một thứ tử không được sủng ái?
Thế là ta cứ tỷ tỷ muội muội gọi lung tung, gọi riết thành thói quen.
Dù hắn chưa từng đáp một tiếng.
Tạ Ngọc Chương vốn lạnh lùng, suốt ngày ru rú trong phòng đọc sách, căn bản không giống bạn chơi chút nào.
Cho mặc váy – không chịu.
Búi tóc – cũng không chịu.
Chơi dây, pha son – càng không.
Ta thấy hắn quá "cứng đầu", liền dùng mọi cách từ dụ dỗ đến cưỡng chế, chiêu nào cũng xài.
Ai mà ngờ được, Tạ thủ phụ – quyền khuynh thiên hạ, thuở nhỏ lại từng bị ta cưỡi lên cổ mà tác oai tác quái.
Sau này mấy trò quấn dính Lâm Tĩnh An như sam, thật ra là từ hồi bé ấy mà luyện thành.