Nghe lời Lưu Tuyết, rẽ qua lối tắt ở rừng trúc.
Chưa bao xa, thì đột nhiên bắt gặp một bóng .
Thiếu niên mặc trường sam sẫm màu, kiểu dáng cổ điển, đèn lồng trong tay soi rõ khuôn mặt tuấn tú.
Là… Hoàng đế hiện tại, Phó Tùng Duy.
Ta theo phản xạ sững tại chỗ.
Trong đầu lướt nhanh hàng loạt quy củ cung đình, nhưng cơ thể chẳng động đậy nổi.
Đây là đầu tiên thấy dung nhan thiên tử ở cách gần như thế.
Giữa đôi mày của Phó Tùng Duy ẩn chứa vẻ u sầu, nhưng khóe môi gắng nở một nụ :
“Ngươi tên gì? Trong cung rộn ràng khắp nơi, vì một đến nơi vắng vẻ thế ?”
Ta hồn, định hành lễ thì Phó Tùng Duy vội đưa tay ngăn .
“Không cần câu nệ lễ nghi.”
Ánh mắt hiền hòa, hề cao ngạo – quả đúng như lời đồn rằng bệ hạ nhân hậu.
Khi buông tay, khom đáp lời:
“Nô tì tên là Văn Oanh, đang định đến tìm Tương mỹ nhân, vì đường tắt nên mới rẽ qua đây.”
Dù cúi đầu, vẫn cảm nhận rõ ánh mắt chăm chú từ – tai bắt đầu nóng lên.
Ta lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm ánh mắt của Phó Tùng Duy.
Có lẽ chằm chằm, Phó Tùng Duy bật khẽ.
“Văn Oanh…” Người khẽ lặp , “Nghe sóng liễu, tiếng oanh hót, thật là một cái tên .”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Ta nhớ Xuân Huy Các của Tương mỹ nhân ở hướng .”
“Khởi bẩm bệ hạ, mỹ nhân đang ở Dao Tân đình thả đèn trời.”
Ánh mắt bỗng rơi xuống trâm hoa đầu , giọng cực kỳ dịu dàng:
“Ngọc khiết băng hàn tự nhất gia, địa thiên kinh thử đối sơn hoa…”
“Ngươi cũng thích sơn ?”
Cũng?
Ta lưỡng lự, nên đáp thế nào.
Trâm hoa phổ biến trong cung, nam nữ đều cài.
Mùa đông trong cung, hoa nổi bật chẳng qua là mai đỏ, tuyết liễu, sơn , thủy tiên.
Hôm nay là yến tiệc lớn, tất nhiên sơn càng nổi bật và sang quý.
Người tiếp lời:
“Ngươi khiến nhớ đến một xưa… Nếu nàng còn sống, chắc cũng trạc tuổi ngươi.”
Xong , là loại thoại quen thuộc .
Vậy là… Phó Tùng Duy đang cố tìm bóng hình ‘Bạch Nguyệt Quang’ từ ?
10
May mà nhờ Bạch Tương Linh rèn luyện, cũng chút công phu đối đáp:
“Sơn chẳng tranh xuân cùng trăm hoa, cốt cách sợ giá rét như tùng bách, còn mang ý nghĩa cát tường, nên ai ai cũng yêu thích.
“Giữa trời băng đất tuyết, dù bệ hạ như đúc đồng rèn sắt, cũng xin chăm lo long thể. Tương mỹ nhân cơ thể yếu nhược, e rằng đang sốt ruột chờ đợi trong gió lạnh, nô tì xin cáo lui .”
Không đợi đáp, lập tức rời .
Chạy một hồi, mới dừng thở dốc.
trong đình ai cả.
Bạch Tương Linh căn bản đến? Hay rời ?
Sợ chạm mặt Phó Tùng Duy, cẩn thận vòng đường xa trở về Xuân Huy Các.
Vừa phòng, Bạch Tương Linh chạy đón:
“Ngươi ? Ta còn đang đợi ngươi cùng ăn khuya!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-thien-kim-tieu-thu-xuyen-thanh-nha-hoan-cua-thu-nu/chuong-6.html.]
Hai chúng ráp câu chuyện, mới nhận Lưu Tuyết vấn đề.
Khi gọi Lưu Tuyết đến đối chất, nàng quả nhiên phủ nhận:
“Cô nương, nô tì từng chuyển lời gì với Văn Oanh tỷ tỷ, nhất định là tỷ tự lén hành tung của bệ hạ, tự ý quyến rũ!”
Bạch Tương Linh đập bàn quát lớn:
“Ta từng Văn Oanh gặp qua bệ hạ!”
Trong mắt các cung nữ khác, Bạch Tương Linh luôn là hiểu lý lẽ, dịu dàng hiền hòa.
Lưu Tuyết cho rằng cô nương sẽ chỉ lời một phía.
Huống hồ trong cung, Hoàng đế để ý chính là vinh quang tột đỉnh.
Nàng đoán chắc Bạch Tương Linh sẽ nghi ngờ tâm mưu đồ bất chính.
Chưa từng thấy cô nương tức giận như , Lưu Tuyết sợ hãi quỳ rạp, mặt cắt còn giọt máu.
Bạch Tương Linh càng thêm lạnh lùng:
“Không ? Ta tin dùng hình phạt của Hoàng Thành Ty khiến ngươi mở miệng!”
Lưu Tuyết vội vàng dập đầu lia lịa, run rẩy thú nhận:
“Nô… nô tì sai , vì Như tiệp dư ban thưởng nên lừa gạt Văn Oanh tỷ tỷ.”
Ta nỡ vẻ đáng thương của nàng , đành mặt .
Lại vô tình thấy nét mặt Bạch Tương Linh dần dịu , nàng thở dài nặng nề:
“Nói rõ xem nào.”
Lưu Tuyết sụt sịt :
“Như tiệp dư bảo, với cô nương là tỷ , cô nương thích bệ hạ nhưng cũng thấy cô nương thất sủng, nên dặn dò nô tì đưa Văn Oanh tỷ tỷ đến rừng trúc.
“Nàng còn Văn Oanh tỷ giống mà bệ hạ nhớ mãi quên, thể giúp cô nương vững chân trong cung.
“Sau đó thưởng cho nô tì một chuỗi san hô đỏ, bảo nô tì luôn đề phòng Văn Oanh tỷ phản bội cô nương, nghĩ cách nhắc nhở cô nương rằng tỷ là hồ ly tinh quyến rũ quân vương…”
Lời dứt, gian phòng lặng ngắt như tờ.
Đến cả tiếng lửa cháy, tuyết rơi cũng rõ ràng như vang bên tai.
Ta bỗng nhớ – hôm nay đầu tóc và trang phục của đều do chính tay Lưu Tuyết lo liệu.
Việc cung nữ giúp chải chuốt là chuyện thường tình, nhưng ngờ nàng sắp đặt thứ.
Xem , Bạch Như Vi thực sự định buông tha .
Nếu chuyện diễn đúng như nàng sắp đặt…
Bạch Tương Linh sủng ái, mà cung nữ cận Hoàng đế chú ý – nếu đồn , ai chẳng nhạo vị Tương mỹ nhân ?
Không rõ nội tình, Bạch Như Vi đương nhiên nghĩ rằng chuyện , Tương Linh sẽ Lưu Tuyết “đánh động”, cho rằng là hồ ly tinh dụ dỗ Hoàng đế, từ đó trở mặt đoạn tuyệt.
Trong mắt nàng , khi mang thai, Hoàng đế ắt sẽ sủng hạnh khác.
Thay vì để Tương Linh hưởng sủng, chẳng bằng để – một cung nữ xuất , giống “Bạch Nguyệt Quang” của Phó Tùng Duy – ân sủng.
Chưa chừng, và Tương Linh còn thể kềm chế lẫn .
Khi đó, nàng yên thu lợi – ngư ông đắc lợi.
11
Sau một hồi im lặng hồi lâu, Bạch Tương Linh thở dài:
“Đêm giao thừa... Chuyện đêm nay, ngươi cứ xem như từng xảy . Mọi việc vẫn theo thường lệ. Nếu Như tiệp dư còn sai bảo gì, ngươi cứ thành thật thưa với .”
Nàng viện cớ mệt nhọc trong , cho Lưu Tuyết lui ngoài.
Lưu Tuyết rưng rưng nước mắt, quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh.
Đợi trong phòng chỉ còn hai chúng , Bạch Tương Linh mới tức tối cắn trái cây ăn tối.
Còn , khi lao trong tuyết cả quãng đường, chẳng còn khẩu vị gì. Ngược , trong bụng còn cảm thấy buồn nôn.
Ta nghĩ một lát :
“Còn nửa năm nữa thôi, bằng chúng giúp Bạch Như Vi một phen, để nàng leo lên thật cao. Trời diệt kẻ nào, tất khiến kẻ đó cuồng .”
Cứ để nàng tự tung tự tác một thời gian.
Có càng nhiều, đến lúc mất tất cả, mới càng đau đớn.