TRÙNG SINH CUỐI, TA LÀ KẺ THỨ MƯỜI BỐN

1

Ta tỉnh lại trong một cơn lạnh không tên, không phải gió, không phải sương, cũng chẳng phải mùa, mà là cái lạnh của lưỡi dao đang lửng lơ ngay trên cổ. Ta nghe rõ tiếng gió khép cánh cửa gỗ sau lưng, tiếng bản lề kẽo kẹt, tiếng bước chân quen đến mức dù có tan thành tro, ta vẫn có thể nhận ra, là hắn, Mộ Dạ Khanh. Lần này là lần thứ mười bốn, và cũng là lần cuối cùng, ta biết chứ. 

Bởi vì chính giọng nói của thứ kia, thứ giọng đã rỉ rả trong đầu ta suốt mười ba lần chết đã thốt lên trong giấc mộng cuối cùng trước khi ta tỉnh.

— Lần nữa thôi, nếu vẫn thất bại, ngươi sẽ không còn gì để quay về.

Không thân xác, không linh hồn, không cơ hội, chết là hết. Ta từng nghĩ cái chết là sự giải thoát, nhưng không ai nói trước được cảm giác bị kéo ngược lại đời sống, hết lần này đến lần khác, chỉ để sống thêm vài ngày rồi lại bị giết là như thế nào. Tàn bạo hơn cả cái chết chính là phải nhớ hết những lần đã chết.

Và ta, ta nhớ rõ từng lần, từng ánh mắt hắn, từng câu nói hắn đã nói, từng khoảnh khắc, từng dấu vết, từng niềm tin ta rướm máu mà đặt xuống trước mặt hắn rồi bị hắn đạp nát.

Ta từng trốn, hắn tìm được ta, giam ta lại, móc tim ta ra mà hỏi “Sao lại rời đi?”

Ta từng đối đầu, ta rút kiếm đâm thẳng vào ngực hắn. Nhưng hắn nhanh hơn, hắn đỡ bằng tay trần. Máu hắn dính đầy tay ta, nhưng không phải hắn chết, là ta chết. Ta từng tha thứ, chỉ đổi lại ánh mắt buồn như nước chết, rồi bàn tay lạnh như xác rắn của hắn siết cổ ta. Ta từng giết trước, nhưng hắn ôm ta vào ngực, thì thầm rằng “Tốt lắm”, rồi lật dao giết ngược ta, và hai đứa chết chung.

Mỗi lần chết đều có một vị khác, nhưng người giết ta luôn là hắn, có một lần ta đã hỏi. 

— Tại sao?

Và hắn đáp.

— Vì ta không thể để em chết trong tay kẻ khác.

Khi đó ta nghĩ hắn là kẻ điên, giờ thì ta biết điên chính là thứ duy nhất còn sót lại trong tình yêu của một kẻ như hắn.

Đêm nay chính là đêm hắn giết ta trong lần đầu tiên. Ta nhớ, hắn sẽ bước qua ngưỡng cửa này, gọi tên ta một lần, ta run rẩy quay đầu, và lưỡi dao ghim thẳng vào tim ta. Từng lần lặp lại đã đóng dấu trong máu ta, nhưng lần này ta không sợ, không phải vì ta dũng cảm hơn, mà vì ta không còn cảm xúc nào đủ sức để sợ nữa. Chỉ có một điều ta cần làm, một cơ hội cuối cùng, không thoát, không xin tha, không giết hắn ngay lúc này, mà là phải khiến hắn tin rằng ta không còn là ta nữa, muốn sống thì phải biết diễn.

Lần này, ta không làm gì cả, không rút kiếm, không bỏ chạy, không gào khóc, không thốt lên một tiếng nào như ta đã từng trong mười ba kiếp trước. Ta ngồi yên, tay đặt lên gối, mắt khép hờ, lưng thẳng, tựa như một con cờ chưa động. Nhưng tâm trí ta đã chạy trước hắn ba nước cờ.

Ta đang chờ, chờ xem hắn sẽ bước tới bằng chân nào? Tay hắn run hay không? Hắn có gọi tên ta, hay im lặng mà xuống ta?. Hắn sẽ nhìn vào mắt ta trước khi giết, hay ngoảnh mặt đi? Chỉ cần một chi tiết, chỉ cần một cái chớp mắt sai khác, ta sẽ biết kiếp này sẽ khác.

Lúc hắn đến, ta vẫn ngồi yên, ta nghe tiếng hắn đứng sau lưng y như mọi lần. Nhưng lần này, hắn không bước tới ngay. Ta ngồi, hắn đứng, không khí lặng, giữa ta và hắn là mười ba cái xác, tất cả đều là ta. Ta không quay đầu, không phải vì ta sợ thấy gương mặt hắn, mà vì ta đã thuộc lòng từng góc mặt ấy đến mức chỉ cần nghe tiếng hít thở ta cũng biết lần này hắn đã do dự. Ta nghe tiếng hắn giơ tay, nhưng rồi hắn thu lại, tay áo khẽ động, nhưng không có gió.

Ta ngồi đến khi lưng áo thấm mồ hôi, đến khi máu trong tim thôi rần rật nhắc ta bỏ chạy, đến khi ta biết hắn đang nhìn ta rất lâu, rồi hắn bỏ đi. Lần đầu tiên trong mười ba lần, hắn không giết ta.

Ta không khóc, không cười, ta chỉ đứng dậy nhẹ nhàng mở hộc tủ, lấy giấy, lấy bút, viết.

“Mộ Dạ Khanh, ngươi muốn ta chết, thì ta chết. Nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi sau khi ta chết, không phải để níu kéo, mà để biết ngươi có dám sống không? Nếu ta không nhầm, lần thứ chín, ngươi đã từng định chết theo ta, nhưng cuối cùng ngươi lại không làm thế. Tại sao? Nếu ngươi còn can đảm, thì đốt bức thư này. Nếu ngươi còn trái tim, thì giữ nó lại. Nếu ngươi còn biết sợ, thì đừng giết ta lần nữa. Ta, Doãn Thiên Tịnh, người đã chết mười ba lần. Và sẽ chết lần thứ mười bốn. Nhưng chỉ một lần cuối cùng này là ta tự chọn cái chết.

Ta gấp thư đặt trên bàn, đổ một vốc máu gà lên gối, bôi vài vệt lên miệng. Ta nằm xuống, co người như thể vừa vùng vẫy trong tuyệt vọng, ngậm một ngụm máu gà vào miệng rồi chờ.

Ta đã từng diễn rất nhiều lần trong đời, từ khi ta còn là đệ nhất cầm sư, ta đã biết cách điều khiển ánh mắt, giọng nói, bước đi như một bản nhạc soạn sẵn. Nhưng đây là lần đầu tiên ta diễn để sống, và để biết sau cái chết giả này, hắn là gì? Một kẻ si tình? Hay một kẻ giết người chuyên nghiệp? Một tên điên, hay một linh hồn tan nát còn vờ mạnh mẽ?

Ba canh giờ sau, hắn trở lại, ta nghe tiếng hắn gọi tên ta, nhẹ như sợ ta tỉnh lại.

— Thiên Tịnh.

Giọng hắn, ta đã nghe mười ba lần, mà lần này lại khác, không lạnh, không rắn, không nén nỗi đau, mà là rất người. Ta nghe tiếng hắn quỳ, hắn chạm vào tay ta rất nhẹ. Nhưng không phải để kiểm tra mạch đập, mà là để vuốt ve. Ta không mở mắt, vì ta chưa từng nghĩ “Hắn lại biết vuốt ve ư?”

Hắn thì thầm.

— Ta đã nói rồi mà, nếu em chết thật, ta sẽ không sống nữa đâu.

Giọng hắn vỡ, ta nghe tiếng hắn mở gói gì đó, là giấy cuộn, rồi tiếng kéo rất nhỏ rất đều, không phải dây thừng, không phải kiếm, là bức thư. Hắn đọc, không nói gì, không đốt, cũng không xé. Ta chỉ nghe thấy tiếng hắn gấp bức thư lại cất đi, rồi hắn khóc, không nấc, không rên, không gào, chỉ rơi nước mắt mà không lau.

Đêm ấy, hắn không rời đi, hắn ngồi bên xác giả của ta suốt đêm, không chợp mắt, không ngủ, không thở mạnh, cứ như hắn sợ chỉ cần hắn động ta sẽ tan biến. Và cũng đêm đó, ta biết, ta không còn muốn giết hắn nữa.

Hắn không rời đi sau đêm đó. Ta biết, vì mỗi sáng, lúc xác giả của ta còn nằm đó, cổ tay vẫn bị giữ chặt, lúc ta ngậm máu gà, môi vẫn chạm phải hơi thở của hắn. Hắn ngủ gục ngay bên cạnh, không gối, không chăn, không buông tay.

Ngày đầu tiên, hắn ngồi, ngày thứ hai, hắn vẫn ngồi, nhưng tay run hơn, lưng gập hơn. 

Đến ngày thứ ba, ta nghe tiếng hắn khóc không thành tiếng, chỉ là ta thấy vai hắn động, rồi giọng hắn như cắt từ sắt gỉ, thốt ra từng chữ.

— Là ta lại thất bại, ta vẫn không thể để nàng sống.

Ta chết lặng, không phải vì câu nói, mà vì ta hiểu đó không phải lời của một kẻ lần đầu giết người. Không phải là” ta đã giết nàng”, mà là “lại thất bại”. Từ “lại” đó giết chết hết thảy mọi khả năng trốn tránh trong đầu ta. Hắn biết, không phải chỉ biết ta sẽ chết, mà hắn cũng biết ta đã từng chết.

Ta không giả chết nữa, ta mở mắt dậy. Nhưng ta không hét, không chất vấn, không rút kiếm. Ta ngồi dậy nhìn thẳng vào hắn.

Hắn sững người, tay buông, không phải vì sợ, mà vì hắn bất ngờ, hắn chỉ hỏi.

— Lần thứ mấy?

Ta đáp.

— Mười bốn.

Hắn gật đầu, gật, không nói một câu, không hỏi tại sao ta còn sống, không hỏi làm sao ta nhớ, hắn chỉ hỏi lại, rất khẽ.

— Vậy mười ba lần trước, nàng đều định giết ta sao?

Ta không đáp. Vì trong mười ba lần đó có ba lần ta giết, có năm lần ta tha, một lần ta xin tha, một lần ta định tự sát. Và lần thứ mười ba, ta chỉ muốn hắn ôm ta.

Hắn nhìn ta, mắt đỏ, không phải vì khóc, mà vì hắn đã thấy hết.

Ta hỏi lại từng chữ.

— Ngươi cũng trùng sinh ư?

Hắn gật, không nói, chỉ gật, rồi nói nhẹ hơn dao lướt cổ.

Lần đầu tiên, ta chết vì nàng. Lần thứ hai, ta chết vì tin nàng. Lần thứ năm, ta nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn ta như nhìn cầm thú, đến lần thứ sáu, ta thôi không tin nữa. Và đến lần mười bốn, ta nghĩ, ta đã học được cách không đau nữa. Nhưng khi thấy nàng chết, ta vẫn đau như lần đầu.

Ta muốn nói gì đó, rất nhiều thứ, muốn hỏi hắn, tại sao không nói từ sớm, muốn hỏi tại sao hắn không thử tin ta thêm một lần, muốn hỏi nếu hắn đã biết sao lại để cả hai phải giết nhau hết lần này đến lần khác. Nhưng ta biết, ta không cần hỏi. Bởi ta cũng đâu khác hắn là bao. Ta cũng từng nghĩ hắn là kẻ giết người máu lạnh. Ta cũng từng nghĩ hắn không bao giờ đau khi xuống tay với ta. Ta cũng từng nhìn hắn như kẻ thù, và quên mất rằng hắn cũng là một con người đang bị kẹt trong cùng một lời nguyền.

Chúng ta, hai kẻ cùng chết, cùng sống, cùng nghi kỵ, nhưng chưa từng cùng ngồi xuống mà nói cho rõ ràng. Vì cả hai luôn chọn sai thời điểm để tin.

Hắn nhìn ta, rất lâu, rồi hắn hỏi như người mù đưa tay ra lần cuối để chạm vào ánh sáng.

— Lần này nàng có tin ta không?

Ta im, không phải không tin, mà vì ta sợ mình lại chọn sai thời điểm. Vì lần này, nếu sai, ta sẽ không còn cơ hội để sửa nữa. Nhưng hắn vẫn chờ, không thúc ép, không dồn ép, chỉ chờ như một kẻ đã chết đủ nhiều để biết rằng một cái gật đầu lúc này, còn hơn cả một lần trùng sinh. Và rồi ta gật, chậm, rất chậm, nhưng là thật.

Hắn ngồi xuống cầm tay ta, lần đầu tiên không để giết. Ta không rút tay về, không đề phòng. Chúng ta, hai kẻ đã giết nhau mười ba lần, cuối cùng cũng ngồi xuống mà không ai chết. Và ta biết, lần trùng sinh thứ mười bốn vừa mới bắt đầu thật sự.

Ta không biết là ánh mắt mình lúc ấy có thay đổi gì không. Ta chỉ biết, hắn đã buông tay, không phải kiểu buông của kẻ đã chán, mà là buông như thể cuối cùng cũng không còn lý do gì để giữ. Và cũng chẳng còn lý do gì để giết. Chúng ta ngồi đối diện, không nói, không động, giống như hai xác sống vừa chui ra từ tro tàn. Chúng ta không còn sức để oán, không còn lý để yêu, chỉ còn một kiểu cam chịu đã thối rữa trong tim.

Hắn nhìn ta rất lâu, mắt hắn là đôi mắt mà ta từng mơ thấy trong mười ba lần chết, là thứ ánh nhìn khiến ta không thể ngủ yên ở bất kỳ kiếp nào, là thứ từng khiến ta hoài nghi mình đã sai, rồi lại chết trong chính hoài nghi đó. Nhưng lần này, khi ta nhìn lại, ta không thấy ánh sáng trong mắt hắn nữa, chỉ có một cái hố sâu trũng như đáy giếng, đã cạn, và câm lặng.

Cuối cùng, chính ta là người phá vỡ im lặng, không phải bằng lời yêu, không phải bằng xin lỗi, ta không còn biết ai nợ ai, cũng không phải bằng lời oán hận, ta mệt rồi.

Ta nói.

— Nếu lần này chàng muốn giết ta.

Ta dừng lại, để thở, để nuốt trôi hết những lần máu trào ra cổ họng mà chưa kịp nói, rồi ta tiếp.

— Đừng dùng tay, hãy dùng lời!

Câu đó không phải là một yêu cầu, cũng không phải lời cầu xin, mà là một lời tuyên chiến theo kiểu tàn nhẫn nhất. Ta đã chết dưới tay hắn mười ba lần. Hắn bóp cổ ta, dìm nước ta, cắt cổ tay ta, dùng dây treo ta, dùng chính tay hắn cắm dao vào ngực ta. Có lần, hắn ôm ta và siết đến khi xương sườn ta gãy rời từng chiếc một, mỗi lần đều bằng tay, không dùng độc, không sai người khác. Hắn luôn tự mình giết ta, không bao giờ trốn tránh. Và giờ đây, ta muốn hắn thử giết ta bằng lời, bằng lý do, bằng trái tim, để ta biết rốt cuộc sau từng ấy lần giết, hắn có biết vì sao mình làm vậy không.

Hắn không đáp ngay, hắn chống tay đứng dậy, tựa như muốn bỏ đi, nhưng chân lại không chịu nhấc. 

Hắn đứng đó rất lâu, rồi hắn nói.

— Nếu ta có thể giết nàng bằng lời thì ta đã không phải giết nàng bằng tay từ lâu rồi.

Hắn bỏ đi, không quay đầu, ta ngồi đó một mình, không đau, không nhẹ nhõm, không hả hê, chỉ cảm giác như vừa giết một kẻ từng giết mình, mà không cần đụng dao. Và ta biết, kể từ khoảnh khắc đó, chúng ta không còn vì thù, không còn vì yêu. Chúng ta là hai linh hồn không chịu tan. Hai kẻ từng yêu, từng chết, từng giết, từng tin, từng phản bội, giờ chỉ còn sống, vì không ai muốn là người buông trước.




Bạn cần đăng nhập để bình luận