TRÙ NƯƠNG XUNG HỈ

CHƯƠNG 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Viên thịt bên ngoài giòn bên trong mềm, tươi ngon mọng nước. Quan trọng hơn, cái hương vị quen thuộc, khiến hắn an tâm ấy, phút chốc bao trùm lấy vị giác của hắn.

Hắn không những không hề lộ ra bất kỳ sự khó chịu nào, mà ngược lại, khẩu vị đại khai, tâm trạng cũng trở nên cực kỳ tốt.

Âm mưu của Nhị Hoàng tử, hoàn toàn thất bại. Hắn nhìn Cố Trường Uyên đang vui vẻ nói cười, sắc mặt khó coi như vừa nuốt phải một con ruồi.

Trên xe ngựa trở về phủ, Nguyễn Tiểu Đường vẻ mặt “mau khen ta, mau khen ta” đắc ý, cái đuôi sắp vểnh đến trời rồi.

“Nàng quả là lanh lợi.” Cố Trường Uyên nhìn dáng vẻ sống động đó của nàng, cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tiểu Đường thấy hắn lộ ra nụ cười chân thật đến thế, ngoài sự lạnh lẽo. Nụ cười của hắn, tựa như tuyết mùa đông vừa tan, xuân về hoa nở, khiến nàng nhìn đến ngây người.

“Vậ… vậy thì phải rồi!” Nguyễn Tiểu Đường hoàn hồn, ưỡn n.g.ự.c nhỏ, “Cũng chẳng xem ta là ai… trù nương độc quyền của ai!”

Nàng vốn muốn nói “phu nhân”, nhưng lời đến miệng, lại có chút ngượng ngùng, đành tạm thời đổi lời.

Cố Trường Uyên nhìn dáng vẻ có chút hối tiếc của nàng, nụ cười càng sâu hơn. Hắn vươn tay, dùng đôi tay từng điều khiển ngàn vạn quân binh, vô cùng tự nhiên, xoa xoa đầu nàng.

“Ừm,” Giọng hắn trầm thấp mà dịu dàng, “Là của ta.”

Trong xe ngựa, bầu không khí, trở nên có chút khác biệt.

10.

Cùng với việc “bệnh” của Cố Trường Uyên ngày càng tốt hơn, hắn cũng dần trở nên giàu tình cảm hơn. Hắn không còn nhốt mình trong thư phòng cả ngày, thậm chí còn đi cùng Nguyễn Tiểu Đường, dạo quanh chợ Kinh thành.

Nguyễn Tiểu Đường cũng ngày càng tò mò về hắn. Nàng muốn biết, rốt cuộc là trải nghiệm như thế nào, có thể biến một chiến thần lừng lẫy thành một Hoạt Diêm Vương bị “sát khí” quấn thân.

Một lần, nàng vô tình, từ một lão bộ hạ đã theo Tướng quân nhiều năm, nghe được sự thật đẫm m.á.u bị phong kín kia.

Ba năm trước, trận quyết chiến thảm khốc nhất ở Bắc cảnh. Quân đội do Cố Trường Uyên dẫn đầu, bị hàng chục vạn quân địch vây hãm trong một tòa cô thành, đạn hết lương cạn.

Đúng vào thời khắc nguy cấp nhất, vị phó tướng vốn tình thâm như huynh đệ, lớn lên cùng hắn từ nhỏ, lại bị địch quân dụ dỗ phản bội, trộm mất bản đồ phòng thành, chuẩn bị mở cửa thành, đầu hàng dâng thành.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cố Trường Uyên phát hiện ra thì đã quá muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tru-nuong-xung-hi/chuong-5.html.]

Để giữ vững tòa thành đó, để bảo vệ hàng vạn bá tánh vô tội trong thành, và cũng vì sự an nguy của biên giới Đại Lương, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Hắn buộc phải, tự tay, c.h.é.m g.i.ế.c người huynh đệ tốt nhất của mình.

Lão bộ hạ kể, hôm đó, mắt Tướng quân đỏ ngầu. Hắn cầm đầu của phó tướng, đứng trên tường thành, như một pho Tu La bước ra từ địa ngục. Hắn dẫn dắt tàn binh, xông ra khỏi cổng thành, g.i.ế.c cho quân địch tan tác, tạo nên thần thoại lấy ít thắng nhiều.

Hắn đã thắng cuộc chiến, bảo vệ được hàng vạn bá tánh.

Nhưng hắn, cũng vĩnh viễn, để lại linh hồn của mình, trên bức tường thành đẫm m.á.u kia.

Nỗi bi thương tột độ, sự tự trách vì chính tay g.i.ế.c hại huynh đệ, cùng với vô vàn sát khí tàn bạo nhiễm phải trong trận chiến đó, ba thứ hòa quyện vào nhau, mới hóa thành cái gọi là “sát khí” kia, ngày đêm, giày vò thân tâm hắn.

Nguyễn Tiểu Đường nghe xong, trong lòng chấn động vô cùng. Nàng che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đây là lần đầu tiên, nàng đối với người đàn ông tưởng chừng mạnh mẽ, lạnh lùng này, nảy sinh một thứ cảm xúc sâu sắc, từ tận đáy lòng, ngoài “tấm vé cơm” hay “ông chủ”, đó là sự xót xa và đau lòng.

11.

Chẳng mấy chốc, đã đến ngày giỗ của vị phó tướng kia.

Từ sáng hôm đó, Cố Trường Uyên đã nhốt mình trong từ đường.

Suốt cả một ngày, bên trong không ngừng vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ, và tiếng gầm gừ trầm thấp, như dã thú của hắn. Các hạ nhân trong phủ, ai nấy đều sợ hãi đi vòng.

Ai cũng biết, đây là ngày khó khăn nhất trong năm của Tướng quân. Chứng cuồng bạo của hắn, sẽ phát tác đến mức độ nghiêm trọng nhất.

Nguyễn Tiểu Đường nhìn cánh cửa đóng chặt đó, đau lòng không gì sánh được.

Nàng đi vào bếp, cho tất cả mọi người nghỉ. Nàng muốn vì hắn, nấu một bát canh.

Nàng không dùng bất kỳ loại dược liệu quý hiếm nào, nàng biết, thuốc đá vô phương cứu chữa. Nàng chỉ dùng những nguyên liệu thông thường nhất – vài quả táo đỏ, chút gạo kê, một muỗng mật ong.

Nhưng khi hầm canh, nàng đã làm một việc mà chỉ nàng mới có thể làm được.

Nàng nhắm mắt lại, dồn tất cả những cảm xúc thuần khiết, ấm áp nhất trong lòng mình – mong hắn có thể vui vẻ, mong hắn có thể buông bỏ, mong hắn có thể được thế giới này dịu dàng đối đãi – tất cả, đổ vào bát canh nhỏ bé đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận