3.
Cố Trường Uyên lần theo luồng hương quyến rũ ấy, đến trước cửa bếp.
Hắn nhìn thấy, vị “tân nương xung hỉ” lẽ ra phải ở trong tân phòng kia, đang ngồi trước bếp nhỏ, ôm một bát lớn, ăn uống vẻ mặt hạnh phúc, cái miệng nhỏ nhét đầy thức ăn, trông như một con chuột bạch ăn vụng thành công.
Hắn lẽ ra phải nổi giận. Một tân nương vừa gả, đêm tân hôn, không giữ quy củ, chạy ra bếp ăn vụng, còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng… bát mì kia, thực sự quá thơm.
Nguyễn Tiểu Đường đang ăn ngon lành, bỗng giật mình cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau. Nàng quay đầu lại, liền thấy vị Tướng quân Sát Thần trong truyền thuyết, đang lặng lẽ đứng sau nàng như một pho tượng thần gác cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm… cái bát trong tay nàng.
“A!” Nguyễn Tiểu Đường sợ đến suýt đánh rơi cả bát, quên cả nuốt mì xuống.
“Tướ… Tướng quân…” Nàng run rẩy đứng dậy, tưởng rằng hắn sẽ vì nàng ăn vụng mà g.i.ế.c người diệt khẩu, bản năng cầu sinh khiến nàng làm một hành động vô thức.
Nàng hai tay dâng lên bát mì còn lại hơn nửa, giọng nói run rẩy như lá rụng mùa thu: “Tướ… Tướng quân, ngài… ngài cũng đói bụng sao? Hay là… ngài nếm thử?”
Cố Trường Uyên nhìn cái bát được đưa đến trước mặt, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì kinh hãi mà càng thêm vẻ vô tội của nàng, quỷ thần xui khiến thế nào, hắn lại đưa tay tiếp nhận.
Hắn cầm đũa, gắp một đũa mì, đưa vào miệng.
Mùi sắt gỉ đáng ghét mà hắn dự đoán, không hề xuất hiện.
Thay vào đó, là một hương vị thanh đạm, trơn mềm, và hương lúa mạch thuần túy nhất của sợi mì. Hương vị ấm áp và trong lành này, tựa như một dòng suối mát, rửa trôi vị giác vốn đã tê liệt vì mùi m.á.u tanh của hắn.
Tuy mùi sắt gỉ kia vẫn còn, nhưng không ngờ, lại bị bát mì tưởng chừng bình thường này, lấn át đi một chút.
Dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây dại của Nguyễn Tiểu Đường, vị tướng quân ba ngày không ăn được bất cứ thứ gì này, vậy mà lại ăn sạch bát mì Dương Xuân lớn đó, đến cả nước dùng cũng không còn một giọt.
Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trở về từ Bắc cảnh, hắn ăn hết một món đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tru-nuong-xung-hi/chuong-2.html.]
Ăn xong, hắn đặt cái bát không xuống bàn, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, chỉ để lại một câu: “Sau này, bếp này thuộc về nàng.”
Rồi, xoay người, rời đi.
Để lại một mình Nguyễn Tiểu Đường, đứng ngơ ngác trong gió.
4.
Nguyễn Tiểu Đường nào biết, nàng vừa mới hoàn thành một kỳ tích phi thường đến nhường nào.
Nàng cũng chẳng hay, mình bẩm sinh đã sở hữu một năng lực “Thực liệu” cực kỳ hiếm có.
Đây là một thiên phú được truyền từ đời này sang đời khác trong Nguyễn gia. Các món ăn do gia tộc nàng làm, không chỉ đơn thuần là để lấp đầy bụng đói, mà còn có thể vô hình trung, dần dần tác động đến cảm xúc của thực khách. Và nàng, là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ này của Nguyễn gia. Đồ ăn nàng làm, có thể “hấp thụ” một cách chính xác những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ nhất trong lòng người thưởng thức.
Bát Mì Dương Xuân mà Cố Trường Uyên đã ăn, không chỉ là Mì Dương Xuân đơn thuần. Nó giống như một miếng bọt biển nhỏ, đã hút đi một chút “phiền muộn” nông cạn nhất trong lòng hắn, do đói bụng và mất ngủ mà ra.
Bởi vậy, hắn mới có thể ăn vào.
Mà sự hấp thụ này, đối với bản thân Nguyễn Tiểu Đường, cũng có ảnh hưởng.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Đường thức dậy từ rất sớm, tâm trạng không tồi. Nàng vừa ngân nga khúc hát, vừa làm một đĩa bánh quế hoa sở trường của mình.
Bánh ngọt mềm dẻo, thơm lừng hương quế hoa quyến rũ. Nàng nhón một miếng, đưa vào miệng.
Ơ?
Nàng khẽ nhíu mày. Hương vị có chút kỳ lạ.
Trong vị ngọt thanh của quế hoa, dường như… xen lẫn một chút rất yếu ớt, mùi “đắng chát” và “nóng nảy” không thuộc về bản thân bánh.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ tối qua không ngủ ngon, lưỡi bị mất cảm giác rồi sao?” Nàng lẩm bẩm, không để tâm đến chuyện này.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng hoàn toàn không nhận ra, bát mì nàng làm tối qua, trong lúc chữa lành cho người khác, cũng đã chuyển một phần nhỏ “độc tố cảm xúc”, sang hệ thống vị giác của chính nàng.