Trọng Sinh Trở Về Ngày Ta Bị Hãm Hại
Chương 6
Cứ làm loạn đi.
Nàng ta càng náo loạn thì thanh danh càng bị hủy hoại, Hoàng thượng cũng sẽ càng bênh vực ta.
Trong lòng ta không khỏi cười thầm, nhưng ngoài mặt lại ôm mặt quỳ trên đất, cả người run rẩy vì sợ hãi.
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chủ tử muốn xử trí nô tỳ, nô tỳ không dám oán hận nửa lời. Nhưng rõ ràng là chủ tử sai nô tỳ ở lại tẩm điện hầu hạ Hoàng thượng, sao có thể nói nô tỳ ăn cháo đá bát, cố ý làm vậy? Nô tỳ c.h.ế.t cũng không nhận tội danh này!"
Nói xong, nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống.
Hoàng thượng vừa vào tẩm điện đã bị ta mê hoặc, căn bản không rảnh để ý Vinh phi đã đi đâu.
Lúc này bình tĩnh lại, tự nhiên chú ý tới Vinh phi đang mặc y phục tiểu thái giám, không khỏi nhíu mày.
"Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đi đâu vậy?"
Nghe ngữ khí Hoàng thượng không tốt, Vinh phi có chút chột dạ ấp úng:
"Thần thiếp... thần thiếp chỉ là thấy buồn bực, ra ngoài đi dạo một chút."
Vinh phi có thể thuận miệng nói dối, nhưng bọc đồ nhỏ sau lưng nàng ta lại vô tình tố cáo nàng ta.
Hoàng thượng không phải kẻ ngốc, làm sao để nàng ta lừa gạt như vậy?
Chỉ thấy hắn đưa tay đỡ ta dậy, thản nhiên nói: "Ngươi nói."
"Chuyện này..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-tro-ve-ngay-ta-bi-ham-hai/chuong-6.html.]
Ta khó xử nhìn Vinh phi, lại nhìn Hoàng thượng, do dự một hồi lâu rồi lại quỳ xuống.
"Hoàng thượng, chủ tử chỉ là thấy trong cung buồn chán nên muốn lén đi dạo chợ đêm, nô tỳ là cung nữ thân cận của chủ tử, không khuyên can được chủ tử, thật sự tội đáng c.h.ế.t vạn lần, xin Hoàng thượng giáng tội!"
Hoàng quyền chí tôn.
Hoàng thượng liếc mắt đã nhìn ra Vinh phi lén xuất cung, nếu ta cố tình che giấu cho nàng ta chính là phạm tội lấn quân.
Chi bằng nói ra sự thật, lại lấy lui làm tiến nhận hết tội lỗi về mình, ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng thương xót.
Dù sao ta cũng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không có gan cũng không có khả năng ngăn cản chủ tử, chỉ có thể cố gắng chu toàn cho nàng ta.
"Tiểu tiện nhân ngươi đừng giả nhân giả nghĩa ở đây, ngươi rõ ràng là thừa dịp bổn cung không có ở đây mà câu dẫn Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng là minh quân, tự có năng lực phân biệt thị phi, làm sao có thể để nô tỳ dễ dàng câu dẫn?"
Ta không chút ngại ngùng mà nịnh hót Hoàng thượng, sau đó lại ủy khuất nói: "Nô tỳ ngu dốt, không còn cách nào khác để che giấu cho chủ tử, chỉ có thể nói chủ tử thân thể không khỏe, đã nghỉ ngơi rồi. Nếu không, nửa đêm trong cung mất tích một phi tần, náo loạn lên, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hoàng thượng sao?"
Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt.
SMK
Phi tần nửa đêm trốn khỏi cung chỉ vì muốn dạo chợ đêm giải khuây, nói ra ai tin?
So với việc lén lút ra ngoài tư hội tình lang thì càng có lý hơn.
Đường đường là Hoàng thượng, chẳng phải là bị cắm sừng cho người ta cười nhạo sao?
Đây là điều Hoàng thượng không thể nào chịu đựng được.