Trọn Kiếp Bên Trạng Nguyên Lang

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

Sau hai ngày tĩnh dưỡng trên giường, tinh thần ta dần ổn định, cũng dần tỏ tường bao gian nan mà phu quân phải đối mặt kể từ ngày đỗ trạng nguyên.

Bởi lường trước chưa thấu hậu quả của chuyện "bảng vàng bắt rể", ngay ngày treo bảng vàng, phu quân đã bị trưởng nữ của Quyền Tùng Khắc nhắm trúng, ép buộc định hôn ước.

Nhưng hắn tính khí cương nghị, thẳng thắn cự tuyệt, cuối cùng giữ được toàn vẹn danh tiết.

Nào ngờ Quyền tiểu thư đã động tâm, biết rõ hắn đã có thê tử mà vẫn si mê không dứt, còn cố ý truyền tai khắp nơi về "mối duyên kỳ ngộ" giữa trạng nguyên lang và thiên kim Thượng thư.

Đối mặt với quyền uy của Quyền đại nhân, phu quân vẫn giữ vững khí tiết, dứt khoát khước từ những lời dụ dỗ lấy tiền đồ làm mồi nhử, thậm chí còn tự dâng tấu xin nhậm chức nơi xa.

Không ngờ hành động ấy khiến Quyền Tùng Khắc nổi giận, bèn vu vạ phu quân gian lận trong khoa cử.

Ngày ta gõ trống Đăng Văn, chính là ngày Hoàng thượng định thân chấp xét vụ việc ấy.

“Người đỗ trạng nguyên nếu thật sự gian lận, sẽ chịu hình phạt ra sao?” – ta hỏi.

“Chém đầu, lưu đày, tru di cửu tộc – đều có khả năng.” Ta thở dài. “Cái tên Quyền Tùng Khắc đáng c.h.ế.t kia, bản cáo trạng ta mới trình được một nửa, còn chưa lôi hết tội hắn ra.”

Ta vén chăn định xuống giường.

“Chuyện ấy đã khép lại rồi, nàng đừng lo nữa.” – hắn vội vã giữ ta lại.

“Ta là trạng nguyên do Hoàng thượng thân chọn. Tài có hay không, người ngồi long ỷ lại không tỏ tường?” Hắn mỉm cười tự tin. “Gian lận mà còn dám lên ngôi trạng nguyên, là chuyện há có thể giấu thiên tử?”

“Cho nên, chàng đặt cược vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng?”

“Không. Ta đặt cược vào đôi mắt sáng suốt của người.”

“Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, chí hướng muốn rộng đường nhân tài, kẻ có đức, có tài đều được trọng dụng. Trái lại, Quyền Tùng Khắc lộng quyền nhiều năm, sợ rằng đã quên trách nhiệm và tâm nguyện ban đầu của kẻ làm quan.”

Hắn khẽ cười, mà trong mắt lộ vẻ khinh thường.

“Kết quả ra sao?” – ta hỏi.

“Quyền Tùng Khắc bị giáng liền bảy cấp, điều đi Quảng Nam làm huyện lệnh. Không chỉ là hình phạt, mà cũng là cơ hội để hắn suy ngẫm, xem có thể vì dân một phương mà gột rửa tâm can hay không.”

“Nhị phẩm đại quan thành quan cửu phẩm? Từ cao cao tại thượng xuống thấp bé tầm thường?” – mắt ta sáng lên.

“Chữ ‘Trần Thế Mỹ’ bị ai đó viết đầy trước phủ đệ, dân gian phỉ nhổ, nho sinh khinh thường.”

“Thật hả hê. Còn sung sướng hơn g.i.ế.c hắn.” – ta vỗ tay cười.

“Vậy còn Quyền tiểu thư kia? Có còn quấn lấy chàng không?” – ta nheo mắt hỏi.

“Phu nhân!” – hắn giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ uất ức, “Dù là Quyền tiểu thư hay bất kỳ ai, ta cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua.”

15.

Nửa năm sau, phu quân đưa ta và hài nhi vừa tròn trăm ngày rời kinh nhậm chức.

Như ý nguyện, đứa con đầu lòng là một bé trai.

Ngày ta vượt cạn, hắn chẳng màng ngăn cản, tự mình cắt rốn cho con, mắt hoe đỏ, ôm ta nói: “Không sinh nữa, một đứa là đủ rồi.”

Nhưng chỉ một tháng sau, ta đã hiểu — lời nam nhân, nhiều khi còn không đáng tin bằng lời heo mẹ biết trèo cây.

Hoàng thượng từng muốn giữ hắn ở lại kinh thành, nhưng hắn lại chủ động xin nhậm chức xa. Trên triều đường, phu quân dõng dạc:

“Dân là gốc, gốc vững thì nước yên. Vi thần nguyện thâm nhập dân gian, nghe lòng dân, hiểu khổ dân, đem đạo trị quốc đặt nơi gốc rễ.”

Nghe xong, Hoàng thượng vui mừng đến mức đích thân bước xuống đỡ hắn dậy.

Đến nơi, hắn làm huyện lệnh thất phẩm, cùng dân ăn ở, xây kênh dẫn nước, tát đồng bắt sâu. Cuộc sống dân lành đổi thay rõ rệt.

Chỉ tiếc, hắn ngày càng gầy, khiến ta – một hiền thê lương mẫu – đau lòng khôn xiết.

Vì vậy, ta tay dắt Đại Bảo, bụng mang Nhị Bảo, theo sau là Tiểu Hắc, Tiểu Nhị Hắc, mang theo bát canh gà già do chính tay mình hầm, đến thăm hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tron-kiep-ben-trang-nguyen-lang/chuong-6.html.]

Vừa đến cổng nha môn, đã nghe tiếng nữ nhân lảnh lót:

“Tưởng huyện lệnh, đây là yến sào thượng phẩm Thúy Hoa đích thân hầm cho ngài. Xin đại nhân nếm thử.”

Ta dừng chân, im lặng lắng nghe xem phu quân hồi đáp ra sao.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Tấm lòng của cô nương, tại hạ xin ghi nhận. Nhưng... tại hạ đã có hãn thê, xin thứ không thể nhận lễ.”

Tiểu cô nương kia che mặt rút lui.

Đêm ấy, ta hỏi hắn: “Chàng nói ta là ‘hãn thê’, thế nghĩa là gì?”

Hắn nắm tay ta, ánh mắt sâu lắng: “Năm xưa, mẫu thân qua đời, ta cô độc một mình. Sau đó một mình lên kinh ứng thí, không may ngã nơi đường núi, chân thương nặng, tiền đồ mờ mịt.”

“Giữa lúc tuyệt vọng, nàng như ánh sáng xuất hiện. Không chỉ cứu giúp, còn nguyện gả cho kẻ trắng tay như ta.”

“Khoảnh khắc ấy, ta đã thề, cả đời này, tim ta chỉ có mình nàng.”

“Về sau, nàng vì ta mà gõ trống Đăng Văn, đối mặt với đại thần gian xảo Quyền Tùng Khắc. Nói là vì mẫu thân nàng, nhưng nếu không phải vì ta, nàng đã chẳng cần quyết liệt đến vậy.”

“Phu nhân, cả đời này, trong lòng ta – nàng là duy nhất. ‘Hãn thê’ – không phải hung hãn, mà là không ai có thể thay thế được nàng.”

16.

Chín năm chớp mắt trôi qua. Phu quân cần mẫn vì dân, công tích hiển hách, được vinh quy hồi kinh.

Năm ấy, hắn mới ba mươi tuổi, phong tư tuấn tú, chính khí bừng bừng.

Ba mươi sáu tuổi, thăng nhậm Thượng thư bộ Lại, chính nhị phẩm, trẻ nhất trong triều.

Bốn mươi tuổi, phong làm Trung Cực Điện Đại học sĩ, tòng nhất phẩm, trở thành trụ cột triều đình, được Hoàng đế tín nhiệm, trăm họ yêu kính.

Mười năm sau, năm hắn tròn năm mươi tuổi, chủ động từ quan, đưa ta hồi hương – nơi xa cách đã hơn ba mươi năm.

Hoàng thượng luyến tiếc không nỡ buông, nhưng hắn cúi đầu bẩm:

“Thần đời này hối tiếc nhất là với thê tử.”

“Khi thần nghèo khổ, nàng trao thần một mái nhà, sinh con dưỡng cái, không ngại gian nan theo thần bôn ba khắp nơi.”

“Thần một lòng vì nước vì dân, song chưa từng dành cho nàng sự đồng hành và quan tâm xứng đáng.”

“Phần đời còn lại, thần nguyện chỉ vì nàng mà sống, vì nàng mà cười.”

<Hoàn>

-------------------------

Giới thiệu truyện: Phu Quân Ta Là Hôn Phu Của Biểu Muội

Ta từng cứu một vị tướng quân mù lòa, tận tâm chăm sóc suốt ba năm dài.

Đến ngày chàng tháo bỏ băng vải, ta lặng lẽ rời đi, không để lại một lời từ biệt.

Khi tái ngộ, thân phận ta chỉ là một người họ hàng nghèo khó, nương nhờ trong Tướng phủ, địa vị thấp kém.

Còn chàng, đã là Tướng quân mà ngay cả Tể tướng cũng phải nhún mình kết giao, là vị hôn phu được định sẵn của tiểu thư Tướng phủ.

Tiểu thư Tướng phủ làm nũng, nhẹ giọng nói:

“Tiết lang, ta từng bất chấp ý chỉ song thân, giấu tên ẩn họ, vì chàng mà tận tâm chăm sóc suốt ba năm. Chàng không thể phụ lòng ta.”

Chàng khẽ nhếch môi cười, giọng ôn hòa như gió xuân:

“Đương nhiên, ta nào dám phụ nàng.”

Thế nhưng, ánh mắt chàng lại dõi về phía ta.

(…)

Bạn cần đăng nhập để bình luận