Trọn Kiếp Bên Trạng Nguyên Lang

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

09.

“Xuân Hỷ, Xuân Hỷ!” – Lý thẩm gọi ta hai tiếng, ta mới giật mình tỉnh lại.

“Thấy con ngồi thừ ngoài ngưỡng cửa, có chuyện gì vậy?” – Lý thẩm lo lắng hỏi.

“Lý thẩm, hai tháng tới Lý thúc có nhận việc gì không? Con xin đưa hai lượng bạc, mong hai người theo con vào kinh thành một chuyến.”

“Đi thì đi, nói tiền nong làm gì. Nhưng con đã mang thai được năm tháng rồi, sao lại muốn vào kinh?”

“Nếu không đi... đứa nhỏ trong bụng con sẽ như mẫu thân nó năm xưa – không có phụ thân.”

Ánh mắt ta hoe đỏ, lời nói dứt khoát:

“Chuyến đi này, con nhất định phải đi!”

Nửa tháng sau, trong một trà quán nhỏ ở kinh thành, ta nghe được một câu chuyện... như sét đánh ngang tai.

Tiểu nhị vừa rót trà, vừa hớn hở kể:

“Mười tám năm trước, Quyền thượng thư cưới thiên kim Lễ bộ thượng thư sau khi đỗ Trạng nguyên. Giờ đây, thiên kim của Quyền thượng thư lại sắp gả cho tân khoa Trạng nguyên Tưởng Thế Phương. Ngươi xem, nhà này thật có duyên chẳng dứt với Trạng nguyên a!”

Lý thẩm ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát sắc mặt ta.

Tiểu Hắc nằm bên cạnh, thè lưỡi thở khò khè.

Tiểu nhị tấm tắc khen ngợi, cảm khái:

“Trạng nguyên lang sánh cùng thiên kim, thật là trời sinh một đôi...”

-----------------------

Ta nhíu mày, đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Không ngờ chén nứt làm đôi, vang lên tiếng “cạch” trong trẻo.

Tiểu Hắc bật dậy, tiến sát đến tiểu nhị, sủa vang một tiếng “Gâu!”, đôi mắt sắc bén, tràn đầy cảnh giác.

“...” – Tiểu nhị mặt mày tái mét.

Ta kéo Tiểu Hắc lại, lặng lẽ nhìn chén trà vỡ, lấy ra một đồng tiền đặt lên bàn:

“Đủ không?”

“Ờ... đủ rồi, cảm ơn nữ hiệp...” – Hắn run rẩy đáp.

Ta gật đầu, đưa ra địa chỉ Lý Tá để lại:

“Phiền tiểu ca tìm giúp người dẫn đường.”

----------------------

Cổng viện không khóa, trong sân phơi quần áo – chính là y phục ta từng may cho hắn.

Chỉ có một chính phòng và hai phòng bên, phòng trống kia chắc là chỗ Lý Tá từng ở.

Lý thúc Lý thẩm giúp ta dọn đồ, ta lặng lẽ ngắm y phục của hắn mà ngẩn người.

Năm xưa, mẫu thân ta cũng mang thai, một mình đến kinh thành, rồi tận mắt thấy phụ thân cưới người khác...

Mà nay, ta lại đang bước trên con đường ấy, nhưng không hoàn toàn giống.

Mặc kệ Trạng nguyên lang gì, mặc kệ thiên kim thượng thư gì – ta đã đến, dù hắn có đang cưỡi ngựa đi bái đường, ta cũng phải kéo hắn về!

“Phu nhân?”

Ta vừa quay đầu, Tiểu Hắc đã xông tới.

“Ôi Tiểu Hắc, ngươi lớn thế rồi sao? Phu nhân... Ai da, tránh ra chút nào.”

Hắn bị Tiểu Hắc l.i.ế.m đầy nước dãi, lảo đảo lao đến gần ta, ta hừ nhẹ, nghiêng người né tránh.

“Phu nhân...” – Trong giọng hắn có cả vẻ uỷ khuất.

“Thế Phương đa tạ Lý thúc Lý thẩm đã đưa Xuân Hỷ vào kinh, đường xa nhọc nhằn.” – Hắn cúi người thật sâu.

Lý thúc Lý thẩm vội vàng tránh sang một bên, rồi cùng nhau vào bếp.

Hắn dìu ta vào phòng, ta hít sâu – không thấy mùi lạ của nữ nhân.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, ôm ta vào lòng, khàn giọng nói:

“Phu nhân, cảm tạ nàng đã kịp thời đến... cảm tạ nàng đã để ta biết, ta sắp làm phụ thân.”

Giọng hắn khẽ run, như đang cố nén xúc động.

Trong lòng ta dâng lên một tia nghi hoặc... cảm xúc này không giống người sắp thành thân với thiên kim thượng thư.

“Phu quân, rốt cuộc là chuyện gì...?” – Ta thăm dò hỏi.

Hắn khẽ vuốt lưng ta, an ủi:

“Phu nhân, đêm nay nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta cùng đến chùa Tướng Quốc. Nghe nói nơi đó cầu xăm rất linh. Ta muốn cùng nàng cầu phúc.”

Nói rồi, hắn ôm chặt ta hơn, như sợ lạc mất điều gì quý giá.

Cả đêm, tay ta bị hắn nắm chặt không rời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tron-kiep-ben-trang-nguyen-lang/chuong-4.html.]

Ánh trăng chiếu qua song cửa, in bóng lên gương mặt gầy gò của hắn.

Ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt phẳng chân mày đang cau lại – đây là phu quân ta tự chọn.

Ta tin hắn.

10.

Hôm sau, nhân dịp chùa Tướng Quốc mở cửa, khách thập phương tấp nập như nước, tiếng người rộn ràng, nhang khói dập dìu.

Lần đầu đặt chân đến nơi náo nhiệt như thế, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không rời, tay còn lại dắt dây dắt của Tiểu Hắc. Lý thẩm theo sau, len lén kéo tay áo Lý thúc, như có điều muốn nói.

Nào ngờ chưa bước qua cổng chùa, đoàn đã phải dừng lại.

Tiểu Hắc bị một chú cẩu nhỏ nhốt trong lồng tre thu hút, cứ vẫy đuôi chạy vòng quanh, mắt sáng rỡ như trẻ con thấy đồ chơi lạ.

"Tiểu Hắc, đi thôi." Hắn giật nhẹ dây.

"Gâu gâu!" Tiểu Hắc quay đầu lại, sủa hai tiếng như phản đối, không chịu rời đi.

Hắn bất đắc dĩ nhặt một viên đá ném về phía nó. Tiểu Hắc trúng đá, kêu oai oái một tiếng, cuối cùng đành ngoái đầu lại nhìn lồng sắt, uể oải theo sau đoàn người.

Thấy nét mặt hắn chuyển từ âm u sang đắc ý, ta không nhịn được mà bật cười. Nhưng vừa cười, bụng liền đau nhói, ta khẽ cúi người xuống, rên nhẹ: "A...!"

"Sao vậy?" Hắn lập tức hoảng hốt, vội đỡ ta ngồi xuống ghế đá bên đường.

"Tiểu tử thối lại đạp ta rồi."

Hắn ngồi xổm trước mặt ta, nghiêm trang nói với cái bụng tròn căng: “Có bản lĩnh thì nhắm vào phụ thân ngươi, ức h.i.ế.p mẫu thân ngươi thì có gì hay ho?”

Ta bật cười đến mức ngồi không vững: "Phu quân, chàng vừa mắng Tiểu Hắc, giờ lại mắng cả con mình. Nếu nó là nữ nhi thì sao?"

“Đứa đầu tiên nhất định phải là nhi tử, để sau này bảo vệ mẫu thân nó thay ta.” Hắn nói, nhẹ nhàng áp mặt lên bụng ta.

Bỗng có tiếng xì xào quanh đó:

"Ấy, chẳng phải là tân khoa trạng nguyên sao? Hóa ra đã có thê tử rồi..."

“Đúng là trạng nguyên lang, ngoài đời còn tuấn tú hơn hôm diễu phố.”

Ta ngẩng đầu, không biết từ khi nào, đã có mấy cô nương vây quanh.

Hắn kéo tay ta đứng dậy, ôn hòa nói: “Tại hạ Tưởng Thế Phương, đa tạ các vị đã quan tâm. Đây là thê tử và cốt nhục sắp chào đời của tại hạ. Chúng ta thê tử tình thâm, mong các vị cũng sớm gặp được người như ý.”

Nói đoạn, hắn nắm tay ta rời khỏi, để lại phía sau chỉ còn tiếng thở dài lặng lẽ.

11.

“Mây tan trăng tỏ, nơi góc núi quanh co. Đừng nói đường trước hiểm, lại là một bức họa xuân.”

Hắn ngắm bài xăm hồi lâu, nét mặt trầm lặng, rồi nắm tay ta rời đi.

“Không giải xăm sao?” Ta nghiêng đầu hỏi nhỏ.

“Không cần.” Hắn mỉm cười, ánh mắt vững vàng. “Tin tưởng vi phu là được.”

--------------------------

Đêm ấy, ta ngủ một giấc an yên, tựa như mọi lo toan đã theo bóng đêm tiêu tan. Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua song cửa khiến ta bừng tỉnh. Nhìn quanh phòng, không thấy hắn đâu.

Lý thẩm dọn điểm tâm, nói đó là món hắn tự tay chuẩn bị.

“Xuân Hỷ, Tưởng công tử nói lát nữa sẽ đưa con đi một nơi.” Giọng Lý thúc chậm rãi, mang chút bất an, hai tay vò nhẹ tà áo.

Ta khẽ cười, giọng bình tĩnh mà nhẹ như gió: “Có phải muốn đưa con về Lâm Xuyên?”

“Xuân Hỷ…” Lý thẩm ngồi xuống bên ta, ánh mắt lấp lánh lo lắng.

Ta lấy ra một túi bạc, đặt vào tay bà: “Thẩm, cảm tạ hai người đã vì con mà vượt ngàn dặm tới kinh thành. Nhưng chuyến đi lần này... không phải về quê. Con muốn đến hoàng cung.”

“Xuân Hỷ, chớ kích động! Trong bụng còn có hài tử mà.” Lý thẩm hoảng hốt.

“Thẩm, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu đây là một kiếp nạn, con muốn cùng phu quân vượt qua.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

-----------------------------------

Trước cổng chính hoàng cung nguy nga, một mặt trống lớn đứng sừng sững – chính là trống Đăng Văn, thứ có thể lay động thiên tử.

Ta quay đầu nhìn Lý thúc và Lý thẩm đang dìu nhau, đôi tay run run, sắc mặt đầy lo lắng.

Tay đặt nhẹ lên bụng, lòng thầm khấn: “Hài nhi, con có được lớn lên trong vòng tay cha mẹ hay không, tất cả đều nhờ vào hôm nay.”

Ta hít sâu một hơi, kiên định tiến về phía trống Đăng Văn.

Nâng cao dùi trống, ta dồn toàn bộ sức lực, nện xuống.

“Đùng… đùng… đùng đùng đùng…”

Tiếng trống trầm vang rền khắp không gian, xuyên qua từng lớp cung điện, vang đến tận nơi triều đình đang thiết triều.

Chẳng bao lâu, hai vệ binh giáp vàng lao đến, thương dài lăm lăm, sắc mặt nghiêm khắc.

“Ai cả gan đánh trống Đăng Văn? Có oan tình lớn hay việc gấp muốn dâng lên thiên tử?”

Ta quỳ thẳng người, giọng bình thản nhưng dứt khoát:

“Dân phụ Tưởng Cố thị, quê Lâm Xuyên, xin cáo trạng Quyền Tùng Khắc – Thượng thư bộ Lại đương triều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận