Triều Triều vẫn mải chú ý trong bếp, nên lúc đầu chỉ liếc ngoài một cái , nghĩ chắc ai đó đến tặng đồ.
khi liếc thứ hai, vẫn rời .
Lúc , Triều Triều mới kỹ hơn và lập tức nhận gì đó .
Người … tay chẳng mang theo thứ gì, giống như đến để tặng đồ.
Một cảm giác lo lắng bất chợt dâng lên, ánh mắt cô khóa chặt bóng ngoài cửa. Người lưỡng lự, lúc thì ngẩng đầu , lúc cau mày cúi xuống, hành động kỳ lạ khó hiểu.
Triều Triều vô thức siết chặt đôi tay nhỏ. Người … kẻ ? Có trong nhà chỉ cô và ở, nên định trộm đồ?
Cô nhớ hồi còn ở thôn Thượng Lục, từng một nhà chỉ còn góa phụ và đứa nhỏ. Ở thôn bên tên du thủ du thực nhắm họ, chỉ trộm gà mà còn lẻn nhà lấy tiền, trong nhà thương.
Khi đó, Lâm Lan tỷ tỷ : “Nhà đàn ông là thế, dễ dòm ngó.”
Bây giờ, gã đàn ông ngoài cửa cao to như , cô và cộng chắc chắn chống nổi. Mà quanh đây hình như cũng chẳng ai thể nhờ giúp.
Triều Triều chăm chú ngoài, nín thở, âm thầm cầu mong đoán sai để mau rời .
chờ mãi, đối phương chẳng những , mà còn xuống ngay cửa.
Triều Triều lập tức bật dậy, chịu nổi nữa, chạy thẳng bếp.
Giản Vân Tang bày xong món ăn cuối cùng, thấy con gái hốt hoảng chạy thì giật hỏi:
“Có chuyện gì , Triều Triều?”
“Mẹ!” – Triều Triều thở hổn hển – “Ngoài cửa kẻ , đang theo dõi nhà .”
Giản Vân Tang “Hử?” một tiếng. Theo dõi nhà bà? Bà theo Triều Triều phòng khách, về phía cửa.
Ngay lập tức, bà khựng , ánh mắt trở nên phức tạp.
Sao bà … quên mất ông?
Giản Vân Tang khổ, nhất thời nên gì. Triều Triều kéo tay bà, gọi:
“Mẹ?”
“Ông kẻ .” – Giản Vân Tang dịu giọng – “Ông là… ba của con.”
“Ba?” – Triều Triều tròn mắt – “Là cha con ?”
Hai chữ cha con thốt , xung quanh đều sững .
Đặc biệt là nhà họ Hồ, cả ba tin nổi. Sao cha? Không bỏ ? Không chỉ hai con sống với ? Dựa mà cha?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-31-trieu-trieu-va-cha.html.]
Những khác cũng xì xào:
“Hai ngày nay chẳng thấy cô bé với ai khác, còn tưởng chỉ một thôi.”
“Vậy cha nó chẳng bao giờ ở nhà?”
“Mẹ nó tìm con gái , mà gọi cha nó đến ?”
“Ta nghi là cha nó ở ngoài lấy vợ khác. Chứ tại sống chung? Hơn nữa kìa, ông cứ tới lui ngoài cửa, rõ ràng dám đối mặt.”
Nhóm Lâm Lan thấy tiếng “cha” thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng dấy lên hàng loạt nghi vấn, lo lắng cũng kéo đến.
Triều Triều cũng nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một điều:
“Cha… sống cùng chúng ?”
“Chuyện … khá phức tạp.” – Giản Vân Tang khẽ nhíu mày.
Bà nhớ chuyện cũ.
Năm đó, khi Triều Triều mất tích, tinh thần bà suy sụp. Ban đầu, bộ tâm trí bà dồn việc tìm con nên vợ chồng mâu thuẫn nhiều. theo thời gian, hy vọng tìm con càng lúc càng mong manh, bà bắt đầu sụp đổ.
Bao nhiêu giận dữ và đau khổ, bà trút hết lên Hạ Nam Châu – ba của Triều Triều. Bà trách ông lo ăn, trách ông đưa tai hoạ về nhà khiến con liên lụy, trách ông bảo vệ con… chung là đều đổ lên đầu ông.
Dù ông cũng đau khổ, tìm con khắp nơi đến gầy rộc , nhưng bà vẫn kiềm chế cơn giận. Cảm giác như cả bầu trời sắp sập, khiến bà chẳng thể bình tĩnh.
Dần dần, tâm lý bà trở nên cực đoan. Hạ Nam Châu nhận và đưa bà gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ khuyên nên phân tán sự chú ý, kê thuốc, nhưng hiệu quả lớn.
Một đêm, bà tỉnh dậy với đôi mắt đỏ ngầu, đưa tay bóp cổ chồng. Chính bà cũng hoảng sợ. Bà sợ một ngày nào đó sẽ cầm d.a.o vì dùng tay.
Bác sĩ khuyên hai nên tạm sống riêng, giảm tiếp xúc để bà định . Hạ Nam Châu bà ở nhà họ Hạ, còn ông dọn , nhưng bà từ chối. Ông đề nghị để trợ lý đến chăm sóc, bà cũng từ chối.
Cuối cùng, ông giúp bà chuyển về căn hộ bà từng mua khi kết hôn. Chỉ cần mua thêm vài món đồ là thể ở ngay. Bà mang theo một phần đồ của Triều Triều, phần còn để ở nhà họ Hạ.
Từ đó, bà sống một . Ban đầu, Hạ Nam Châu thường xuất hiện quanh khu nhà để trông chừng, nhưng cứ hễ gặp bà thì bệnh tình tái phát, nên ông chỉ từ xa, thỉnh thoảng gửi quà qua ban quản lý nhờ họ giúp đỡ bà.
Những điều , Giản Vân Tang đều .
Gần hai năm qua, tình trạng của bà khá hơn nhiều. Từ khi Triều Triều trở về, những oán giận cũng dần nguôi . do lâu liên lạc, bà quên mất báo tin cho Hạ Nam Châu.
Không ngờ hôm nay ông xuất hiện, và Triều Triều trông thấy.
“Mẹ, cho cha ? Cha… giận ?” – giọng Triều Triều kéo bà về thực tại.
Bà lắc đầu:
“Không. Đi thôi, chúng mở cửa. Cha con vẫn luôn tìm con, thấy con về chắc chắn ông sẽ vui.”
Triều Triều thở phào, đôi mắt khẽ ánh lên niềm vui.