Tổng tài và tiền chỉ có thể chọn một
Chương 7
19
Khi Cố Thượng An tìm thấy tôi, tôi đang cùng Lục Hành ngắm biển ngắm trăng, nói chuyện từ thơ ca đến triết học nhân sinh.
Anh ta kể cho tôi nghe về ân oán từ nhỏ của mẹ Cố tổng và mẹ Lục tổng, kéo dài đến ân oán của anh ta và Cố Thượng An.
Dù tôi thấy đó là ân oán đơn phương của anh ta.
Anh ta chế giễu gu chọn phụ nữ của Cố Thượng An.
Tôi chế giễu anh ta chân ngắn.
Anh ta chế giễu tôi không thể kết hôn với Cố Thượng An.
Tôi chế giễu anh ta bị mốc mặt.
Anh ta dặm lại phấn.
Tôi bị Cố Thượng An lôi đi.
Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tôi có nên xin lỗi không nhỉ, dù chín mươi triệu kia là do anh ấy tự đưa, nhưng tôi cũng coi như tự ý bỏ việc.
"Xin lỗi."
Ơ, tôi chưa nói gì mà.
À, là Cố Thượng An nói.
"Xin lỗi, mẹ tôi đã lừa cô.”
"Bà ấy nói cô tự nguyện chăm sóc tôi, tôi cứ tưởng..."
Mẹ tổng tài đúng là khác biệt, lừa cả hai phía.
"Nhưng mà, tôi không trách bà ấy, nếu bà ấy nói trước với tôi, tôi sẽ tìm một lý do chính đáng hơn để giữ cô bên cạnh."
"Ví dụ như bắt tôi lựa chọn một lần nữa?"
"Cố tổng, thích thì cứ nói thích, ra đề bài lựa chọn làm gì."
"Trước đây tôi vô tình nghe thấy cô nói, muốn có một trăm triệu."
"Khi nào tôi..."
Tôi chợt nhớ ra, hình như từng nói với đồng nghiệp, ai cho tôi một trăm triệu một cách khó hiểu nào đó nhỉ, chẳng lẽ lúc đó bị Cố Thượng An nghe thấy?
"Vậy sao anh chỉ cho tôi ba mươi triệu?"
"Tôi tưởng tôi là một trăm triệu đó."
"..." "Vậy sao anh còn đưa ra lựa chọn ba mươi triệu?"
"Cho dù cô không thích tôi, cũng vẫn có thể nhận được ba mươi triệu."
Anh đúng là người tốt.