Tổng tài và tiền chỉ có thể chọn một

Chương 3

Cố Thượng An đúng lúc mở mắt ra, yếu ớt mà cứng đầu lắc đầu.

Chai glucose này khá hiệu quả, nói tỉnh là tỉnh ngay.

Truyền xong nước cũng đã là nửa đêm.

Tôi ăn cơm hộp xong thì buồn ngủ, nằm vật ra ghế sofa ngủ say như chết.

Cố Thượng An vẫn còn cắm kim truyền, lái xe đưa tôi về nhà.

Đến cổng khu chung cư, tôi như có thần giao cách cảm mà mở mắt ra, chuẩn bị xuống xe.

"Giang Hàm Nghiên, cô lại cứu tôi một lần nữa."

Người là do tôi vỗ ngất, tổng tài còn phải cảm ơn tôi đấy.

"Tổng tài, anh khách sáo rồi. Anh bị hạ đường huyết cũng là do sơ suất của tôi, anh chỉ cần thanh toán chi phí y tế là được rồi."

"Không được, tôi luôn thưởng phạt phân minh."

8

Cờ thêu trên bàn làm việc của tôi lại thêm một cái nữa.

【Yêu nghề kính nghiệp, diệu thủ hồi xuân.】

Diệu thật đấy, diệu đến mức khiến tôi bị chế giễu không ngóc đầu lên được.

"Tiểu Nghiên, cậu ngày nào cũng ra tay nghĩa hiệp vậy."

"Chiếc khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c lại thêm rực rỡ rồi."

Tôi không ngẩng mặt lên được, đành phải "nhập cung lần hai".

"Tổng tài, anh không phải là thưởng phạt phân minh sao? Cái phần thưởng này của anh khác gì bắt tôi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ đâu."

Tổng tài đẩy gọng kính vàng lên: "Cô lại muốn lựa chọn à?"

Tôi mở to mắt ngạc nhiên: "Tôi có thể sao?"

"Cô vẫn có thể chọn lấy tôi, hoặc ba mươi triệu."

"Tôi chọn ba mươi triệu."

"..."

Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi nên do dự một chút để bày tỏ sự tôn trọng.

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong một lúc lâu, Cố Thượng An đứng dậy, đi đi lại lại trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, phía sau là thành phố Lê Thành phồn hoa.

Giống như màn hình khởi động của WeChat.

"Giang Hàm Nghiên, cô có biết tôi 19 tuổi đã có 2,48 tỷ tệ không?"

"Tổng tài, anh tất nhiên có giá trị hơn ba mươi triệu, nhưng tôi là người nông cạn, tôi chỉ biết ba mươi triệu có giá trị ba mươi triệu, giá trị của anh sâu không lường được, đối với tôi mà nói là một ẩn số."

"Vậy bây giờ cô biết rồi đấy."

"Cũng không biết nữa... Nhưng mà, vị trí của anh trong lòng tôi, làm sao ba mươi triệu có thể sánh bằng được?" Tôi bĩu môi, "Đáng tiếc, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, lần sau nhất định."

Tôi vui vẻ trở lại chỗ ngồi, gỡ lá cờ thêu đỏ chói xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận