Tôi Là Bạn Gái Của Trùm Trường
Chương 6
Tôi ném cuốn tập sai lầm học tập xuống trước mặt cô ta: “Lúc này mà còn tâm trí nghĩ đến đàn ông! Nhìn cái bài kiểm tra này xem, hả? Sao cô dám yêu đương khi chỉ có từng này điểm? Ban đêm cô ngủ được à?”
Giọng tôi lớn đến mức khiến Bạch San bất giác im bặt.
Dù sao trước mặt cô ta cũng là bài thi chỉ được hơn 30 điểm.
“Làm lại.”
“Tại sao anh trai tôi không phải làm lại?” Cô ta liếc nhìn Cố Thanh Trúc đang trò chuyện bên ngoài.
“Anh trai cô đâu có thi được hơn 30 điểm.” Tôi vừa nói vừa bực, chống hông lấy roi ra: “Từ giờ cô phải ở lại sau tiết hai, tôi sẽ dạy kèm riêng.”
“Á... Vậy anh ấy có đến không?”
“Cậu ấy không đến. Nhưng nếu cô dám trốn học, cậu ấy sẽ lập tức xuất hiện. Cậu ấy còn mong điều đó hơn.”
Dưới ánh mắt hủy diệt của tôi, Bạch San ngồi thẳng lưng, cầm lấy cây bút đủ màu sắc của mình và bắt đầu sửa sai.
Kỳ thi tháng, Cố Thanh Trúc vào trên top 200, còn Bạch San miễn cưỡng lên được 100 top.
“Cô giáo Tiểu Trĩ! Cháu đúng là đại từ bi đại bác ái... Cô nhất định phải tặng cháu một lá cờ lưu niệm!” Mẹ của Cố Thanh Trúc vui mừng rơi nước mắt dúi cho tôi một phong bì đỏ.
“Cờ thì không cần đâu ạ, cháu vẫn là học sinh trong trường, làm vậy không tốt cho các giáo viên khác.”
Cô ấy đột ngột giữ lại phong bì: “Cô giáo Tiểu Trình, cháu có chương trình học trọn gói không? Cô muốn hai đứa nó học tiếp.”
Tôi dừng lại một giây: “Cô à, đây chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi, thời gian tới cháu có thể không đủ sức để dạy thêm nữa, cháu còn phải ôn thi đại học.”
“Ồ...” Mẹ của Cố Thanh Trúc tiếc nuối. “Vậy cháu rảnh thì để ý chúng nó thêm giúp cô nhé?”
“Chắc chắn ạ.”
Không phải tôi không muốn dạy nữa.
Mà là kiếm tiền từ Bạch San này... thực sự quá khó!
Cố Thanh Trúc nhìn tôi ngày càng kỳ lạ, tôi quyết định dừng lại đúng lúc.
Thế nhưng vừa tiễn mẹ của Cố Thanh Trúc xong, tôi đang đếm tiền quay vào thì đối mặt ngay với khuôn mặt phóng đại của Bạch San.
“Cô dạy chúng tôi chỉ vì tiền đúng không?” Mặt cô ta đầy vẻ vui mừng khi phát hiện ra bí mật: "Cô không phải vì mối quan hệ tay ba với bọn tôi?!”
Tôi dừng lại một giây, tiếp tục đếm tiền: “Cô muốn bao nhiêu? Chúng ta chia đôi nhé.”