Tôi Là Bạn Gái Của Trùm Trường
Chương 4
"Chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Cháu chỉ đang dạy bổ túc cho cậu ấy." Tôi nhẹ nhàng giải thích với mẹ của Cố Thanh Trúc: "Thầy chủ nhiệm bọn cháu thấy cậu ấy có tiềm năng tiến bộ lớn. Vì vậy, với tinh thần trách nhiệm, thầy đã giao nhiệm vụ cho cháu là giúp cậu ấy cải thiện học lực, cũng như nâng cao hình ảnh học tập của cả lớp."
Tôi vừa nói vừa đặt thầy chủ nhiệm vào thế đã rồi, khiến ông không thể phủ nhận: "Khụ khụ... Quả thật là vì bổ túc nên tôi mới cho phép hai đứa ở riêng. Nhưng còn việc các em ngoài giờ học thế nào thì tôi không rõ."
"Riêng tư thì chúng cháu hợp tác rất tốt." Cố Thanh Trúc bất ngờ nói thêm một câu.
Tôi vội cười phụ họa: "Học hành rất chăm chỉ, tiến bộ vượt bậc. Tháng này thi thử, cậu ấy ít nhất sẽ nhảy lên 100 hạng."
Cố Thanh Trúc khó tin trừng mắt nhìn tôi.
Nhìn gì mà nhìn, cậu vừa thêm rắc rối cho tôi trước đấy còn gì?
Mẹ của Cố Thanh Trúc vốn bán tín bán nghi, nghe đến đây thì kéo tôi ra ngoài: "Thật sao? Cháu có thể giúp Thanh Trúc tiến bộ 100 hạng?"
"Được ạ."
Hiện giờ anh ta đang gần đội sổ, cả khối có 500 - 600 học sinh, nhảy lên 100 hạng cũng chỉ từ hạng 600 lên 500 thôi, khó gì đâu.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự khâm phục: "Cháu đúng là giỏi hơn bất kỳ giáo viên cấp tỉnh nào cô từng thuê."
Tôi mỉm cười khiêm tốn: "Cô quá khen rồi ạ."
"Cháu mà làm được, cô sẽ trả công 3.000 tệ mỗi tháng."
Tôi sững người.
Trời đất, còn có chuyện tốt thế này sao?
Tôi lập tức nghiêm mặt nói: "Cô ơi, cháu thấy em gái Bạch San cũng cần được dạy bổ sung thêm ạ."
Tôi và mẹ của Cố Thanh Trúc cùng đứng ở cửa nhìn Bạch San. Bạch San đột nhiên rùng mình một cái.
"Cô nghĩ cháu nói đúng." Mẹ Cố Thanh Trúc nghiến răng.
"Vậy hai đứa đều phải tiến lên 100 hạng, đúng không?"
"Đúng ạ. Sáu ngàn. Với cả, nếu cả hai học chung thì sẽ không còn tin đồn yêu đương nữa. Học riêng rất ảnh hưởng đến danh tiếng của bạn ấy."
"Thỏa thuận!" Cô ấy bắt tay tôi rất dứt khoát.
Bạch San không thể ngờ rằng sau khi mẹ của Cố Thanh Trúc bàn xong với tôi thì quay lại nói với hiệu trưởng: "Không sao đâu, cứ để bọn trẻ như thế."
Bạch San sốt ruột: "Nhưng... cứ để cô ta bước vào nhà mình thế sao?"
"Nghe xem con nói gì vậy? Con là học sinh cấp ba, sao không giữ được sự trong sáng của tuổi học trò?" Mẹ Cố Thanh Trúc đau lòng, sau đó quay sang tôi: "Tiểu Trình, cháu dẫn em gái nó đi luôn nhé."
Bạch San không thể tin nổi, khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng.
Việc tôi và Cố Thanh Trúc bị gọi vào rồi cùng đi ra, cộng thêm sự xuất hiện của mẹ anh ta, nhanh chóng lan truyền khắp diễn đàn.
Kèm theo ảnh Bạch San khóc lóc thảm thiết, tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
"?????"
"Trời đất, trước giờ cặp nào vào giáo vụ cũng đều chia tay, mà cặp này là thế nào đây?"
"Người bên cạnh có vẻ là mẹ của Cố Thanh Trúc."
"Không lẽ là gặp phụ huynh luôn rồi?"
"Rất có khả năng. Nhà Cố Thanh Trúc quyên cả tòa nhà cho trường, mẹ anh ấy nhận con dâu, hiệu trưởng làm được gì đây? Cúi đầu gọi là thiếu phu nhân chứ sao."