Tôi Cưu Mang Gã Đàn Ông Mù
Chương 2: 03
03
"Ăn nhiều chút đi, Thẩm Yếm, đây là món trứng gà cà chua cậu thích nhất đấy."
Tôi gắp một miếng trứng xào mướp đắng bỏ vào bát Thẩm Yếm, cười tủm tỉm nói.
Sau mấy tháng tìm hiểu, tôi biết cậu ta ghét nhất món mướp đắng.
Có lần tôi vô tình nấu món này.
Cậu ăn một miếng mà nước mắt lưng tròng.
Lần này, xem cậu ăn hay không ăn.
Tôi dán mắt vào Thẩm Yếm.
Cậu khựng lại một chút, nhưng ngay lập tức trên mặt lại nở một nụ cười tươi rói.
Vui vẻ gắp một miếng bỏ vào miệng.
Không hề do dự.
"Cảm ơn chị đã nghĩ đến em."
"Em vui quá... "
Cậu chưa nói hết câu, mặt đã nhăn nhó lại.
Hốc mắt ươn ướt nhìn tôi, giọng điệu tủi thân:
"Chị, chị lừa em."
"Nhưng nếu chị nguôi giận, em ăn mấy miếng mướp đắng cũng được."
Nói rồi, cậu lại cố gắp thêm mấy miếng mướp đắng vào miệng.
Cùng lúc đó, bình luận trên màn hình thi nhau nhảy:
[Má ơi, nam chính ác thật, tui nhớ trong truyện hồi nhỏ ổng ăn mướp đắng là nôn ra ngay mà.]
[Nữ phụ xấu tính quá, biết nam chính ghét mướp đắng còn lừa ổng, giận cũng đâu đến mức đó.]
[Khoan đã, sao tui thấy lạ lạ, nữ phụ có thật là đang giận không? Sao tui thấy còn hơi lo lắng thì phải...]
Trán tôi suýt thì đổ mồ hôi, không nhìn xem tôi trở nên kỳ quái là vì ai à?
Tôi liếc nhìn Thẩm Yếm.
Đã từ mắt ươn ướt tiến hóa thành mặt không đổi sắc rồi.
Ừm, đúng là người tàn nhẫn.
Tôi nuốt nước bọt, dứt khoát chơi lớn.
Nghĩ vậy, tôi đứng phắt dậy, gắp một miếng thịt ba chỉ:
"Thẩm Yếm, em chỉ ăn rau không được, em chờ chút, để chị đút cho em, được không?"
Nói xong, tôi cũng không đợi cậu trả lời.
Nhanh như chớp "xoẹt" một cái, tôi đưa thẳng miếng thịt vào mắt cậu.
Theo phản xạ của người bình thường, khi có vật thể tiến đến gần mắt, họ sẽ nhắm mắt lại để tránh.
Người mù thì không.
Nhưng bây giờ, Thẩm Yếm vẫn ngồi đó, há miệng chờ đút, không hề nhúc nhích.
Thậm chí mắt cũng không hề chớp.
Mà đũa của tôi chỉ cách mắt cậu nửa ngón tay.
04
Tôi hoàn toàn ngây người.
Cứ thế giằng co một hồi lâu.
Cho đến khi Thẩm Yếm ngoan ngoãn lên tiếng:
"Chị sao vậy ạ?"