Tôi Cưu Mang Gã Đàn Ông Mù

Chương 1: 01

01

Gần như theo phản xạ, tôi giật mạnh miếng ren ra từ một góc.

Đó là một chiếc áo lót ren màu hồng nhạt, in hoa văn cánh bướm.

Chính là cái mà tôi đã tìm mãi không thấy mấy hôm trước.

Mặt tôi lập tức nóng bừng, lòng bàn tay đang nắm chặt miếng ren cũng nóng ran muốn buông ra ngay.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa.

Thẩm Yếm đã về.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã mở toang từ bên ngoài.

"Chị ơi, chị đang làm gì vậy?"

Thẩm Yếm đứng ở cửa, vô tình chạm mắt với tôi.

Đám bình luận vẫn đang tranh cãi xem nên ghép đôi ai.

Tôi vung vẩy chiếc áo lót ren trên tay, không chút do dự mở miệng:

"Thẩm Yếm, nói cho tôi biết, tại sao dưới gối của cậu lại có đồ lót của tôi?"

Ai ngờ, không khí chỉ gượng gạo trong giây lát.

Gương mặt trắng như ngọc của chàng trai trước mắt đã ửng hồng, cậu bối rối cúi đầu:

"Xin lỗi, xin lỗi chị."

"Lúc trước em thu quần áo, không cẩn thận nhét cả đồ lót của chị vào phòng, kết quả còn làm ướt mất, em định giặt lại rồi trả cho chị..."

Khi nói đến đồ lót, Thẩm Yếm còn ngượng ngùng dừng lại một chút.

Như thể không dám nói thêm.

Thấy tôi im lặng không đáp, cậu có vẻ sốt ruột.

Cậu chống gậy dò dẫm bước về phía trước, tay còn mò mẫm lung tung tìm vị trí của tôi.

Miệng thì thầm:

"Chị ơi, đừng ghét em có được không?"

Nhìn thế này, đúng là một cậu sinh viên đại học ngây thơ.

Chỉ là đám bình luận đã nổ tung.

[Anh ơi, anh không thành công thì ai thành công? Diễn xuất này khiến em ngứa ngáy hết cả người.]

[Em xin phụ nghị, cả thế giới nợ nam chính một tượng Oscar.]

[Trời ơi, thế này mà nam chính cũng lừa được, đúng là mặt đẹp có thể thay cơm.]

[Bảo vệ nam chính nhà tôi, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi, sao có thể nói dối được!]

......

02

Đám bình luận trước mắt và hành động của Thẩm Yếm khiến tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Một lúc lâu sau, tôi chỉ có thể đỡ lấy Thẩm Yếm, miễn cưỡng cười:

"Không sao, tôi không trách cậu."

"Tôi ra ngoài nấu cơm tối trước."

Bạn cần đăng nhập để bình luận