Toang Rồi! Vị Hôn Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng Tôi Rồi!

Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lộc Khê mỉm gật đầu: "Dì Tôn, cháu ạ?"

"Bà chủ ở lầu ạ." Dì Tôn nhận lấy chiếc túi xách nhỏ trong tay cô, : "Nói là sẽ đợi cô lầu."

"Cháu ." Lộc Khê xong, bước lên cầu thang.

Đi ngang qua phòng sách, cô thấy một bóng quen thuộc bên trong.

Bước chân Lộc Khê khựng : "Mẹ?"

Nghiêm Nhã Vân ngẩng đầu lên từ phía cuốn sách dày cộp trong tay, thấy là Lộc Khê, mặt lộ vẻ vui mừng: "Bảo bối, con về , mau đây!"

Nghiêm Nhã Vân ngoài bốn mươi, nhưng chăm sóc , khóe mắt ngay cả nếp nhăn cũng hiếm thấy.

"Mẹ." Lộc Khê phòng sách, chút kỳ lạ hỏi: "Sao ở trong phòng sách của bố ạ, con nhớ... Hắt xì!"

Cô còn xong, đột nhiên hắt xì một cái.

Nghiêm Nhã Vân vội vàng đặt cuốn sách trong tay xuống, lo lắng dậy, quàng chiếc khăn choàng đang vắt giá áo vai Lộc Khê, lải nhải: "Con xem con kìa, sắp sang thu , trời cũng trở lạnh , vẫn chỉ mặc váy ngắn ngoài? Bị cảm ?"

Lộc Khê khoác tay Nghiêm Nhã Vân, nũng nịu với bà: "Mẹ, còn hiểu con gái ? Thời tiết con vẫn mặc váy, chính là vì quá điệu đà thôi ạ."

"Con bé ." Nghiêm Nhã Vân liếc cô một cái, chút bất đắc dĩ: "Chỉ cái dẻo miệng, là con cứ dọn về nhà ở , chăm sóc cho con."

Sau khi đính hôn với Thẩm Trí năm hai mươi hai tuổi, Lộc Khê dọn khỏi nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toang-roi-vi-hon-phu-nghe-thay-tieng-long-toi-roi/chuong-15.html.]

Không ở nhà , bố cô cũng yêu thương cô, nhưng cô chỉ cảm thấy gian riêng của vẫn tự tại hơn.

"Mẹ, con sẽ tự chăm sóc cho mà." Lộc Khê nhăn mũi.

Nghiêm Nhã Vân ở cửa dặn dì Tôn mang một bát chè ngọt lên, thấy lời của Lộc Khê liền đầu nhíu mày : "Con bảo tự chăm sóc cho , mà hôm nay về cảm ."

Lúc , dì Tôn bưng một bát chè ngân nhĩ hạt sen lên, bên còn hai quả táo đỏ, trông càng thêm hấp dẫn.

Sau khi đặt khay xuống, dì Tôn liền xuống.

"Mẹ đặc biệt bảo dì Tôn hầm cho con đấy." Nghiêm Nhã Vân bưng bát lên, cẩn thận thổi thổi: "Không ở bên cạnh bố , tự chăm sóc như ."

"Mẹ, để con tự múc." Lộc Khê nhận lấy, khi uống một ngụm liền vội vàng hỏi: "Mẹ, bảo con về là chuyện gì ạ?"

Nếu cô chuyển chủ đề, còn thể cằn nhằn cô cả buổi.

"Có chuyện." Nghiêm Nhã Vân con gái thích những lời , nên cũng tiếp nữa, mà chuyển sang một chuyện khác: "Ngày là con gái của bác họ con kết hôn, và bố con còn việc, con đại diện cho gia đình một chuyến ."

Lộc Khê nuốt miếng chè ngân nhĩ ngọt ngào trong miệng xuống, trong đầu nghĩ một vòng, ngẩn nhớ nổi bác họ nào từng gặp mặt.

"Mẹ." Lộc Khê chắc chắn hỏi: "Bố là con một ạ?"

Nghiêm Nhã Vân: "Không ruột thịt, là ông bác họ bên em gái của bà nội con, là em trai của ông nội chồng của dì hai."

Lộc Khê im lặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận