Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Chương 26 : Không Nói Nên Lời - 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến ba giờ sáng, cơn khát khiến Trần Quân Nghị tỉnh giấc. Anh cố gắng mở mắt và giật mình khi nhận ra mình đang ôm một cơ thể mềm mại trong lòng. 

Anh vội vàng nhìn xuống và thấy đó là một người phụ nữ. Lẽ nào một trong các lão già đó đã nhét người phụ nữ này cho anh. Nhưng anh nhớ mình đã về nhà rồi kia mà.

Người phụ nữ hơi cựa quậy, đầu gối vô tình chạm vào bên dưới khiến Trần Quân Nghị hít một hơi thật sâu. Anh nhận ra cả hai vẫn đang mặc quần áo nên nhanh chóng bình tĩnh lại. 

Bàn tay to của anh nhẹ nhàng đẩy đầu người bên cạnh ra và khi ánh sáng từ chiếc đèn ngủ tràn qua gương mặt cô, anh hoàn toàn bất động.

Là Hạ Vân Thanh sao? Tại sao cô lại ở trên giường anh? Cô chủ động đến vậy sao? Cô không có chút liêm sỉ nào à? 

Và anh nhanh chóng có câu trả lời khi nhận ra đây không phải phòng mình. Anh không thể tin được mình thế mà đi nhầm phòng. Tại sao cô gái này đi ngủ mà không khóa cửa phòng vậy? 

Chết tiệt. Anh thế mà lại chủ động bò lên giường của một người phụ nữ. Thật vô liêm sỉ. Anh phải nhanh chóng thoát khỏi đây.

Cánh tay bị cô gối đầu đã trở nên tê cứng, châm chích vô cùng khó chịu. Anh cẩn thận dùng tay còn lại nâng đầu cô lên. 

Khoảnh cách giữa hai gương mặt gần trong gang tấc, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Anh đoán mùi bia mà anh ngửi thấy từ cô là do mùi từ anh lây sang cô. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-26-khong-noi-nen-loi-2.html.]

Chật vật một hồi, anh mới có thể rút tay ra. Đang nhẹ nhàng đặt đầu cô xuống gối trở lại thì cô đột nhiên há miệng, rướn người, cạp vào môi anh một cái rồi ú ớ gì chẳng rõ. 

Cảm giác mềm mại lẫn cơn đau bất chợt và âm thanh thủ thỉ như mời gọi từ cô đã thành công kích thích bản năng của người đàn ông trong anh. Tầm anh mắt dời xuống đôi môi gợi cảm, từ từ cúi đầu sát xuống. 

Và rồi, anh hôn cô. Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài nhưng dần dần, anh lại muốn nhiều hơn. Tuy đây là nụ hôn đầu đời của anh nhưng bản năng nguyên thủy và hơi men còn lại trong người dẫn dắt nên anh không hề lóng ngóng, nhanh chóng cạy mở răng cô và trao cô một nụ hôn sâu, nồng nàn. Hơi thở của họ quyện vào nhau, nhấn chìm anh trong cơn mê dài bất tận. 

Qua hồi lâu, hai đôi môi mới tách ra, kéo theo một sợi chỉ lấp lánh trong suốt dưới ánh đèn, hơi thở của anh trở nên dồn dập và anh tiếp tục cúi xuống, in dấu hôn lên cổ cô. Khoảnh khắc anh luồn tay vào áo cô thì điện thoại trong túi khẽ rung lên, kịp thời kéo anh ra khỏi cơn mê loạn.

Trần Quân Nghị đưa tay vuốt mặt mình rồi loạng choạng rồi giường, mò mẫm nhặt cà vạt cùng áo vest rồi rời phòng. Khi đóng cánh cửa lại, anh nhanh chóng bắt máy. Đầu máy bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của Lý Nhược Hân.

- Nhược Hân, em uống rượu à? Không phải đã hứa với anh là không uống nữa sao? – Anh cau mày, vươn tay đẩy cửa phòng mình.

- Hôm nay là sinh nhật bạn em. Quân Nghị, em nhớ thành phố quá, nhớ anh quá. Sắp tới sinh nhật em rồi, anh sẽ bay sang với em như mọi năm chứ? 

- Anh mới tiếp quản tập đoàn nên rất bận. Anh không hứa sẽ đón sinh nhật cùng em nhưng anh sẽ chuẩn bị quà cho em. Giờ thì ngủ đi. Anh cúp máy nhé, hôm nay anh rất mệt.

Dứt lời, anh liền kết thúc cuộc gọi và nằm xuống giường. Tâm trí anh bây giờ tràn ngập hình bóng Hạ Vân Thanh và nụ hôn ướt át ban nãy. 

Cô gái đó rốt cuộc có bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh mất kiểm soát đến vậy. Nếu không có cuộc gọi ban nãy, anh không biết mình đã làm ra chuyện khốn nạn gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận