Cô trở về phòng mình nhưng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Tiến lại gần cửa sổ, cô kéo nhẹ tấm rèm che, đưa mắt nhìn về những tòa cao ốc phía xa.
Cô lại nhớ đến chàng trai năm đó đã cứu mạng cô. Không biết anh bây giờ thế nào rồi, có được học hành đến nơi đến chốn không.
Kim đồng hồ tích tắc quay vòng. Đúng sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức reo và Hạ Vân Thanh thức dậy. Cô quờ quạng tắt báo thức rồi vào nhà tắm rửa mặt, sau đó thay đồ và trang điểm.
Lúc này, trong căn phòng bên cạnh, Trần Quân Nghị cũng vừa thức dậy. Anh đưa tay xoa bóp trán vì cảm thấy đầu mình đau nhức.
- Tỉnh rồi à? Nhận chức kiểu gì mà sắp mất đời trai luôn vậy? – Trịnh Khải vừa hỏi vừa lấy một vỉ thuốc ra, đặt lên bàn.
- Thuốc gì vậy? – Trần Quân Nghị hỏi.
- Thuốc bổ, uống cho nhanh tỉnh hồn lại còn đi làm.
Dứt lời, tay bác sĩ liền ngồi xuống mép giường, mắt lấp lánh nhìn người đối diện nhưng lại nhớ tới cô gái tên Hạ Vân Thanh.
- Em gái cậu tuyệt vời lắm, thấy cậu bị vậy liền chọn ngay cho cậu một hầu gái, sau khi cậu chê thì cô ấy tóm luôn chàng vệ sĩ trẻ cho cậu. Nhanh tay lẹ mắt lắm. À mà, sao tôi không biết cậu thích đàn ông chứ? Là anh em cả, tâm sự mỏng chút đi. – Trịnh Khải dí dỏm lên tiếng.
- Vớ vẩn. Cậu đang nói cái gì vậy hả? – Trần Quân Nghị cau mày.
- Quên rồi à, tôi đang định bảo cậu kể cho tôi nghe đoạn sau đây. Em gái chỉ kể có một chút rồi im bặt, haha.
Trần Quân Nghị lắc đầu mấy cái, ký ức đêm qua dần xuất hiện trong đầu anh. Lẽ ra khi về tới nhà thì anh sẽ được an toàn nhưng đối diện với đám người hầu cùng vệ sĩ lẫn cô em kế đó thì anh suýt chút nữa đã bị hủy hoại. Tức c.h.ế.t anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-20-bac-si-gia-dinh-2.html.]
Lúc này, Hạ Vân Thanh đã trang điểm xong, cô cầm lấy túi xách và rời phòng.
- Dì Thu, có chuyện gì vậy? – Hạ Vân Thanh hỏi khi nhìn thấy bà quản gia ngập ngừng đứng trước phòng Trần Quân Nghị.
- À, tôi định vào gọi cậu chủ và bác sĩ Trịnh dậy ăn sáng. Hay là… hay là cô chủ gọi giúp. – Bà ngập ngừng.
- Được.
Hạ Vân Thanh cũng nóng lòng muốn biết tình hình của Trần Quân Nghị nên đồng ý và xoay tay nắm cửa.
Khoảnh khắc vừa thò đầu vào, cô gần như đông cứng khi đập vào mắt cô là hình ảnh hai người đàn ông đang ngồi trong tư thế ám muội, anh chàng bác sĩ nghiêng người về phía Trần Quân Nghị, rất gần và còn chu môi ra. Hình như họ… sắp hôn nhau.
Ôi mẹ ơi, lẽ ra cô nên đi thẳng xuống cầu thang, vào bếp và ăn sáng chứ không nên vào đây. Thôi xong, g.i.ế.c cô đi cho rồi.
- À… ờ… ăn sáng… ăn sáng… - Cô lắp bắp khi thấy họ nhìn mình.
Giây tiếp theo, cánh cửa đóng sầm lại và Hạ Vân Thanh vụt chạy đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của quản gia. Cô lao vào bếp, run rẩy kéo ghế và ăn bữa sáng của mình.
- Cô chủ, cô không khỏe sao? Sao toàn thân lại run như vậy? – Lê Nhu lo lắng hỏi khi thấy Hạ Vân Thanh không thể ghim được miếng thịt vào nĩa, cái nĩa liên tục đ.â.m xuống dĩa, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
- Không sao. Sáng nay trời hơi lạnh nhỉ? – Cô cười gượng.
Khi cô vừa cho miếng thịt vào miệng thì hai người đàn ông đã xuất hiện ngay lối vào phòng ăn. Cả hai đều mang dáng vẻ lười biếng, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.