Diệp Bạch Chỉ như , đều gật gật đầu, “Được.”
Bọn họ tỏ vẻ ý kiến, đều theo về phía , xem.
Diệp Bạch Chỉ bò xuống đất ngóng, “Chung quanh đây hẳn là gì nguy hiểm, thể chuyển qua chuyển gần đây, tìm một chút đồ ăn.”
Khâu Thạch đều sửng sốt một chút, “Diệp Bạch Chỉ, mặt đất một chút, là thể phân biệt ?”
“Chúng ngày thường đều leo lên cây xa.”
Diệp Bạch Chỉ kiên nhẫn giải thích : “Các ngươi thể đem lỗ tai dán ở mặt đất âm thanh, chính các ngươi là thể cảm giác giống .”
Diệp Bạch Chỉ thể cùng giảng giải cái gì chất môi giới giống , tốc độ truyền bá của mặt đất so với khí nhanh hơn.
Chỉ thể cho bọn họ tự thể nghiệm quan sát, sẽ phát hiện giống .
Những kiến thức săn thú và học hỏi ngày thường của bọn họ, cũng đều là tích lũy từ kinh nghiệm thực tiễn.
Giống như bọn họ cho rằng đồ ăn an thể ăn, cũng là kinh nghiệm nhiều thế hệ của bộ lạc tích lũy truyền xuống.
Đồ vật xa lạ, bọn họ đều ăn.
Khâu Thạch vội vàng xổm xuống, đem lỗ tai dán mặt đất, ngay cả Diệp Xuyên bọn họ cũng đều thử âm thanh.
Khâu Thạch xong một hồi, dậy , kinh ngạc cảm thán liên tục, “Thật đúng là âm thanh rõ hơn so với chúng nhiều.”
“Nếu là dã thú lớn ở gần đây , chúng thể nhanh chóng , nguy hiểm, đều thể nhanh chóng tránh .”
Ý thức điểm , Khâu Thạch đều dùng ánh mắt bội phục Diệp Bạch Chỉ.
Mọi hiện giờ cũng hoài nghi năng lực của Diệp Bạch Chỉ.
Thậm chí cảm thấy năng lực Diệp Bạch Chỉ là học ở hoàng thành bên .
Trung khu hoàng thành, đó là thánh địa truyền thuyết mà trong lòng bọn họ hướng tới nhất.
Bọn họ cũng , bọn họ tư cách bước nơi đó.
“Diệp Bạch Chỉ, ngươi thật sự lợi hại đấy.”
“Diệp Bạch Chỉ, cảm ơn ngươi cho chúng những điều nha.”
Đây đều là năng lực để sinh tồn, Diệp Bạch Chỉ hề giữ cho bọn họ.
Kỳ thật nếu là cho bọn họ, những củ cải , Diệp Bạch Chỉ đều thể để lát nữa trộm đào về ăn.
Trong lòng đều .
Kỳ thật Diệp Bạch Chỉ căn bản thèm để ý chút củ cải , thật sự là nàng rừng rậm nguyên thủy vật chất nhiều, khắp nơi đều là bảo bối.
Xác định xung quanh dã thú nguy hiểm, âm thanh đặc biệt, liền tiếp tục về phía .
Đi một hồi, tới mấy cây sơn tra, bắt đầu hái lượm sơn tra.
“Thật sự ăn cái quả đỏ .”
“Không biện pháp, tuy rằng chút chua, nhưng cũng là đồ ăn, lúc đói, cũng thể lót bụng.”
“Hơn nữa, ăn thịt mãi bụng thoải mái, ăn chút quả đỏ bụng sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Kỳ thật vẫn quá thích ăn quả đỏ chua lè.
Diệp Bạch Chỉ quả đỏ , kỳ thật chính là sơn tra.
Chẳng qua sơn tra nơi lớn, lớn hơn sơn tra ở mạt thế hai ba .
Còn mấy cây hạt dẻ bên cạnh.
Hạt dẻ cây là kích thước bình thường.
Vỏ gai bao bọc hạt dẻ, đều vết nứt, mặt đất cũng hạt dẻ chín rơi xuống.
Nhìn dáng vẻ mới thu còn chín.
Trong đầu Diệp Bạch Chỉ tự động hiện hạt dẻ nướng.
Hơn nữa xào rau nấu cơm hầm canh đều thể bỏ hạt dẻ.
Tuy rằng những hạt dẻ đều chín, nhưng dị năng hệ mộc của nàng thể ủ chín.
Hơn nữa mới đường, khi nàng đường, đều tự động hấp thu ít lực lượng thực vật, dị năng hệ mộc cường một chút, thể dùng để ủ chín đồ ăn.
Không thấy âm thanh của , động tác hái sơn tra của Diệp Xuyên khựng , đầu xem , theo tầm mắt nàng qua.
“Muội , cái đồ vật gai, một cẩn thận đ.â.m trúng nguy hiểm, hơn nữa bây giờ chín, đại khái đợi hai tháng , những thứ đó tự động rơi xuống, mở miệng, mới thể lấy ăn.”
“Kỳ thật tốn sức, nhưng khi lạnh thiếu đồ vật, cũng thể lấy một ít tích trữ.”
Nghe Diệp Xuyên , Diệp Bạch Chỉ hiểu vì bọn họ tự động bỏ qua những hạt dẻ .
Diệp Bạch Chỉ gật gật đầu.
Nàng nghĩ nơi cách bộ lạc xa, lát nữa nàng thể một đây, đem những thứ mang về trong gian, dùng dị năng ủ chín, liền thể trực tiếp ăn.
Tạm thời động, nàng bại lộ gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-the-lam-ruong-giong-cai-ac-doc-duoc-giong-duc-doan-sung/12.html.]
Mọi hái lượm một ít sơn tra xong, Diệp Bạch Chỉ liền ăn kẹo hồ lô, đáng tiếc nơi đường.
Muốn mật ong cũng dễ dàng, ong vò vẽ nơi chích lợi hại, ai nguyện ý trêu chọc những con ong vò vẽ đó.
Nếu cây mía thì thể chế đường.
Đáng tiếc cây mía ở nơi ấm áp phía nam, Bắc khu bên căn bản cây mía.
Đương nhiên nếu là củ cải đường thì cũng thể đường đỏ.
Diệp Bạch Chỉ tạm thời nghĩ những điều , khi hái sơn tra, nàng liền chuyển qua chuyển ở gần đó.
Khi chuyển, Diệp Bạch Chỉ dùng d.a.o xương gạt mở bụi cỏ, xem mặt đất đồ ăn .
Nàng quả thật thấy đồ ăn, thấy một loại rau dại là cây tề thái.
Ở mạt thế, loại rau dại thuần thiên nhiên truy phủng, giá cả cực cao.
vô luận là sủi cảo bọc hoành thánh bánh bao vị đều độc đáo.
Nếu là bột mì thì, thêm thịt, liền thể sủi cảo tề thái.
Đáng tiếc, bột mì.
Diệp Bạch Chỉ bắt đầu nghiêm túc đào những cây tề thái .
Cây tề thái cần chần nước mới ăn, thể dưa trộn, thể đồ hấp xào rau canh.
Khi Diệp Bạch Chỉ đang đào cây tề thái, tựa cảm giác cái gì thích hợp.
Nàng cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với thở.
Giống như đang trộm .
Diệp Bạch Chỉ ngẩng đầu lên xung quanh, cũng phát hiện bất kỳ khác thường nào.
Nàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ, nàng mới đến cái thú thế , quá thích ứng, tương đối cảnh giác.
Không ngờ cảm giác của nàng là chân thật.
Diệp Xuyên hái lượm một ít sơn tra xong, đây đang đào cỏ, thấp giọng : “Muội , những thứ thể ăn, bộ lạc một bà lão ăn qua, ăn xong bụng khó chịu, bệnh vài ngày mới vu y chữa khỏi.”
Diệp Bạch Chỉ cây tề thái cần chần nước ăn mới .
Bên trong cây tề thái chứa axit oxalic, nếu là dày yếu ăn cơ thể sẽ thoải mái.
Đặc biệt là già, khi ăn đều chú ý.
Số nhà 25
Diệp Bạch Chỉ giải thích : “Đại ca, cái thể ăn, đem nước nấu sôi, dùng nước nóng chần một hồi liền .”
“Đây là thật.”
Diệp Xuyên ánh mắt của , bản năng tin tưởng lời , nhưng đồng thời đau lòng , đều là vô dụng, thế mà ngay cả cái cũng ăn.
Nếu là còn thực lực ban đầu thì .
...
Khi Diệp Bạch Chỉ đào rau dại, hai thủ hạ tâm phúc mà Tuyết Lang Vương Tuyết U Trần phái đưa tin tức thu thập cho Vương của bọn họ.
Tuyết Phong cùng Tuyết Lôi nước mắt, vì chủ tử bọn họ khổ sở.
Sao để cái ác thư hoàng thành trung khu tính kế Vương của bọn họ.
Vương của bọn họ tuyệt mỹ xuất trần, như tiên thú a, thế mà cái Thư thú vạn ghét ác độc đến gần …
Bọn họ a!
“Vương, đều là bọn thuộc hạ , là thuộc hạ thất trách, thế mà để Diệp Bạch Chỉ đến gần Vương.”
Diệp Bạch Chỉ ngay cả cách ngàn dặm đến gần Vương cũng xứng.
Lại… dường như lợi dụng lúc Vương độ lôi kiếp xong suy yếu mà chà đạp Vương của bọn họ.
Bọn họ đáng c.h.ế.t.
“ Vương yên tâm, Diệp Bạch Chỉ hiện giờ khi lưu lạc tới bộ lạc tộc Thỏ, chỉ thể ăn cỏ.”
“ , Vương, lúc bọn thuộc hạ phát hiện nàng, nàng đang ở mặt đất đào cỏ, còn đồ vật thể ăn, phỏng chừng cần chúng gì, khả năng mùa đông sẽ c.h.ế.t đói… Cũng thể báo thù cho chủ tử…”
Tuyết Lôi kịp xong lời , chỉ thấy một cái ánh mắt băng hàn của Vương bọn họ quét đây, giống như băng nhận đ.â.m tới, Tuyết Lôi dám lên tiếng.
Cùng lúc đó, áp lực băng hàn trực tiếp đè ép lên, Tuyết Lôi “bịch” một tiếng quỳ hai chân xuống đất, đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Càng dám phát một câu nào.
Vương đây là nổi giận?
Là sai câu nào ?
Không , Vương đây là ý gì chứ?
Chẳng lẽ cho bọn họ Diệp Bạch Chỉ ?