Trong đầu Tuyết U Trần nữa hiện lên đôi mắt thanh triệt linh động của Thư thú .
Tuy cảm thấy khả năng, nhưng cái loại cảm ứng huyết mạch mãnh liệt đó, sẽ phán đoán sai.
“Người !”
Số nhà 25
Lời Tuyết U Trần dứt, Tuyết Phong và Tuyết Lôi lập tức xuất hiện mặt , cung kính quỳ xuống.
“Vương!”
“Đi, điều tra tin tức của Thư thú .”
Tuyết Phong cùng Tuyết Lôi tuy rằng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu thần sắc.
“Vâng, Vương yên tâm, bọn thuộc hạ nhất định nhục sứ mệnh.”
Bọn họ đối với thở cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần còn lưu thở, theo đó là thể tìm Thư thú .
Lúc Vương mới trải qua lôi kiếp đột phá cửu giai, hiện tại đang ở kỳ suy yếu, cần mấy ngày thời gian để củng cố thực lực, củng cố cảnh giới.
Cho nên lúc cũng cần tọa trấn ở bộ lạc Tuyết Lang.
Nếu nếu tay với Vương hoặc là với bộ lạc, sẽ nguy hiểm.
ở bộ Đại lục Thú Thế, mấy thể so sánh thực lực với Vương.
đừng quên Đại lục Thú Thế còn Ma tộc.
Cho nên chuyện gì, bọn họ sẽ chủ tử .
Kỳ thật trong lòng bọn họ kinh ngạc, tính kế Vương của bọn họ thể mà lui, thực thể tưởng tượng.
Huống chi Vương của bọn họ hạ lệnh g.i.ế.c.
Chẳng lẽ Thư thú đối với Vương mà thật sự gì đặc biệt.
Đó là dấu hiệu bọn họ Vương Hậu ?
cũng thể chỉ là Vương đối xử đặc biệt một chút đối với Thư thú , cũng đến mức để Thư thú trở thành Vương Hậu.
Vương của bọn họ tôn quý như thế, Vương Hậu cũng phận tôn quý một chút.
Đợi hai thuộc hạ lui xuống, đôi mắt bình tĩnh của Tuyết U Trần nổi lên một tia gợn sóng.
Nghĩ đến thở nóng rực của nàng tối hôm qua, sự ẩn nhẫn kiều mị của nàng, Tuyết U Trần giờ phút căn bản thể tĩnh tâm luyện công.
Hắn nhắm mắt , xuống nghỉ ngơi.
Không từ lúc nào, Tuyết U Trần ngủ .
Chỉ là trong mơ tràn ngập hình ảnh kiều diễm.
Đợi Tuyết U Trần tỉnh nữa, đuôi mắt phiếm một tia hồng.
Thân ảnh chợt lóe, giống như một trận gió biến mất tại chỗ, cả rơi Hàn Trì trong Tuyết Cốc.
Quanh bao phủ trong một làn sương lạnh, ảnh như ẩn như hiện.
Các thủ vệ canh gác bên ngoài Tuyết Cốc, động tĩnh bên trong, liền đó là Vương của bọn họ, đều ngẩn .
Bọn họ cũng Vương của bọn họ yêu sạch sẽ thói ở sạch, mỗi ngày đều tắm gội lau .
Thường xuyên tới Hàn Trì.
giữa đêm khuya đến Linh Trì ngâm hàn trì, vẫn cho bọn họ chút kinh ngạc.
Mà bọn họ cũng dám hỏi.
...
Nói tiếp, Diệp Bạch Chỉ ăn uống no đủ, buổi tối giường đá ngủ, nửa đêm mơ màng mơ thấy một con tiểu Tuyết Lang tuyết trắng xinh , mềm mại đáng yêu.
Chớp đôi mắt mềm mại nàng, tâm đều tan chảy.
Ngày hôm hừng đông tỉnh , Diệp Bạch Chỉ giường đá, cảm nhận cảnh đơn sơ trong động cùng với sân, cảm thấy lát nữa cải thiện cảnh nơi một chút.
Trong cảnh rét lạnh phương Bắc, tuy rằng bản thể bọn họ là thú Thỏ, lông da thể tự động giữ ấm, nhưng một khi bắt đầu mùa đông, tuyết lớn phong sơn, băng hàn thấu xương, vẫn sẽ lạnh.
Hơn nữa khi tuyết lớn phong sơn, cũng thích hợp ngoài săn thú, mà ở trong hang núi thì thiếu đồ ăn còn lạnh.
Bây giờ mới thu, thời tiết còn , thừa dịp thời gian chuẩn nhiều một chút.
Nghĩ những điều , Diệp Bạch Chỉ dậy chuẩn cơm sáng, nào ngờ nương cùng đại ca đều xong.
Bọn họ nấu canh bằng một ít chả cá viên còn từ ngày hôm qua.
Cả nhà cùng ăn cơm sáng.
Uống canh chả cá viên nóng hổi, Diệp Lộ cùng Diệp Xuyên đều thỏa mãn.
Sức ăn của các tộc nhân thú thế lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thu-the-lam-ruong-giong-cai-ac-doc-duoc-giong-duc-doan-sung/10.html.]
Một buổi sáng liền ăn hết chả cá viên còn từ tối qua, hơn nữa Diệp Lộ cùng Diệp Xuyên đều chỉ là lót lót bụng, ăn no.
Diệp Bạch Chỉ phát hiện chính cũng chỉ là ăn lưng lửng .
Cứ tiếp tục như cũng biện pháp.
Diệp Lộ ăn xong cơm sáng liền săn thú.
Diệp Xuyên chuẩn theo đội hái lượm trong thôn rừng hái lượm đồ ăn.
Ở bộ lạc tộc Thỏ, thể tự ngoài săn thú hái lượm đồ ăn, cũng thể hẹn kết bạn cùng hành động.
Diệp Xuyên tuy hiện giờ thực lực, nhưng bởi vì từng là ngũ giai, thực lực mạnh, bảo hộ qua nhiều trong bộ lạc, còn cứu nhiều .
Cho nên chẳng sợ hiện giờ thực lực, hơn nữa cữu cữu là thủ lĩnh bộ lạc, đối với cũng đều chiếu cố.
Cho nên mấy thú Thỏ nhị tam giai, chuẩn kết bạn dạo ở phụ cận, xem thể tìm đồ ăn gì .
Hoặc là săn g.i.ế.c một ít dã thú nhỏ.
Số lượng nhiều cũng thể ăn no.
Diệp Bạch Chỉ theo Diệp Xuyên bọn họ, Diệp Xuyên vốn dĩ yên tâm theo, lo lắng nguy hiểm.
thấy thần sắc của , nên lời lời cự tuyệt.
Cho nên khi thấy Diệp Xuyên mang theo cùng tìm đồ ăn, sắc mặt lắm.
Khâu Thạch mở miệng : “Diệp Xuyên, ngươi cũng , chúng là tìm đồ ăn, tùy thời đều nguy hiểm, ngươi thật sự mang ngươi ?”
Lâm Quá Diệp Bạch Chỉ, thần sắc đều chút đề phòng cùng khẩn trương.
Nàng qua chuyện của Diệp Bạch Chỉ, liền lo lắng khi gặp nguy hiểm Diệp Bạch Chỉ còn tay với phe .
Diệp Bạch Chỉ : “Mọi yên tâm, tuyệt đối sẽ cản trở .”
“Gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cũng cần quản .”
Diệp Bạch Chỉ sở dĩ theo , chủ yếu là yên tâm đại ca.
nhiều lực lượng lớn, hơn nữa nàng cũng cùng trong bộ lạc xây dựng quan hệ .
Ở Đại lục Thú Thế, đều là sinh vật quần cư, nếu ở bộ lạc cùng nhà sinh hoạt , liền thể xa lánh.
Không khí tổng thể của bộ lạc tộc Thỏ vẫn là tồi, tâm tư cũng đơn giản.
Nghe Diệp Bạch Chỉ như thế, liền tiện cự tuyệt.
Diệp Xuyên nắm chặt con d.a.o xương, thầm nghĩ, nếu nguy hiểm, chẳng sợ liều c.h.ế.t cũng bảo hộ .
Tuy rằng thoạt mạnh hơn .
Cứ như , đoàn sáu xuất phát.
Hai Thư thú cái giỏ Diệp Bạch Chỉ xách tay, chút tò mò, nhưng đều cảm thấy Diệp Bạch Chỉ dễ ở chung, cũng đều hỏi nhiều.
Vừa mới rừng núi bao lâu, Diệp Bạch Chỉ liền phát hiện củ cải.
Ánh mắt nàng sáng lên, quả nhiên rừng rậm nguyên thủy thú thế khắp nơi đều là bảo vật.
Nàng cầm d.a.o xương bắt đầu đào đất.
Diệp Xuyên thấy động tác của : “Muội , tới giúp .”
Muội của Khâu Thạch là Khâu Sắc bĩu môi : “Diệp Xuyên, các ngươi đây là gì, mấy cây cỏ gì mà đào, đừng lãng phí thời gian ở đây.”
“ , gần nửa buổi sáng , chúng còn nhanh chóng hái thêm trái cây mang về, cũng tính là uổng công một chuyến.”
“Thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, khi bắt đầu mùa đông đều tích trữ một ít đồ ăn, nếu mùa đông sẽ c.h.ế.t cóng hoặc là c.h.ế.t đói.”
Kỳ thật bộ lạc Bắc khu bọn họ đều hâm mộ Thú tộc khu khác, thể chiếm cứ cảnh sinh tồn .
Bọn họ cũng di chuyển, nhưng nào dễ dàng như .
Trong mắt , hành vi của Diệp Bạch Chỉ vô cùng kỳ quái, Diệp Xuyên thế nhưng hỏi cũng hỏi, liền sủng ái .
Mọi những lời , ý đồ cho bọn họ hiểu rõ cái gì mới là quan trọng mắt.
Diệp Bạch Chỉ nhận thức của vấn đề, trong mắt bọn họ, những thứ đều là cỏ, đều đồ ăn.
Đợi Diệp Bạch Chỉ đào một cái củ cải lớn, mặt lộ tươi , giải thích : “Đây cũng là đồ ăn, đây là củ cải, thể ăn.”
Kỳ thật khi thấy quả lớn trong tay Diệp Bạch Chỉ, cũng đều sợ ngây .
Dưới mặt đất thế mà quả?
Trong mắt , thứ Diệp Bạch Chỉ cầm trong tay liền thuộc về quả lớn, giống đồ ăn.
Chỉ là bọn nghĩ tới từ mặt đất thể đào .
Lập tức đảo lộn nhận thức của bọn họ.