21.
Tôi không ngờ mình lại thật sự yêu đương với Kỷ Kỳ.
Mà anh ấy lại là kiểu bạn trai hoàn hảo mười phân vẹn mười.
Lần đầu tiên bạn cùng phòng của tôi thấy anh ấy cầm bữa sáng đứng đợi dưới ký túc xá, mắt suýt nữa rớt ra vì ngạc nhiên.
Về sau thì thấy hoài cũng quen.
Anh ấy mỗi sáng đều mang bữa sáng đến cho tôi, thuộc nằm lòng thời khóa biểu của tôi, thậm chí còn đi học cùng tôi.
Đến kỳ kinh nguyệt của tôi anh cũng nhớ, trời mưa như trút nước vẫn cầm nước đường đỏ đến đưa tôi.
Mọi người đều cảm thán: “Thì ra con trai đẹp mà cưng chiều bạn gái, mới thật sự khiến người khác đỏ mắt ghen tị như thế.”
Tôi cứ nhìn ngắm hàng chân mày đôi mắt của anh ấy, trong lòng nghĩ: liệu đây có phải là mơ không?
Nếu đây thật sự là một giấc mơ—
Vậy thì tôi tình nguyện cả đời không bao giờ tỉnh lại.
Cho đến khi tôi gặp Doanh Ninh ở quán bar.
Tựa như bị ai đó đánh mạnh một phát.
Giấc mơ này… sắp tỉnh rồi.
Mọi chuyện trong tuần đó đều có dấu hiệu cả.
Kỷ Kỳ đột nhiên bận rộn khác thường, người ngày nào cũng xuất hiện giờ lại mấy ngày chẳng thấy bóng dáng.
Tôi không kìm được, lén nhắn tin cho anh, bên kia rất lâu sau mới trả lời.
Thậm chí khi anh bắt máy, đầu bên kia cũng là tiếng ồn ào của quán bar.
Không khó để tưởng tượng được cảnh tượng sôi động bên đó.
Tuy tôi tự an ủi bản thân rằng, người trưởng thành không thể dính nhau cả ngày được, với lại thời gian chúng tôi bên nhau cũng đã vượt xa những gì tôi từng mong đợi.
Kinh Điềm à, làm người đừng quá tham lam.
Nhưng mỗi ngày tôi vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào điện thoại chẳng có lấy một chút động tĩnh, chờ mong cuộc gọi hay tin nhắn từ anh.
Cuối cùng tôi gọi cho Sở Tây, hỏi cô ấy có biết Kỷ Kỳ đang ở đâu không.
Sở Tây ngập ngừng một lúc lâu trong điện thoại, cuối cùng vẫn báo cho tôi một địa chỉ.
Là một quán bar.
Tôi không thấy bóng dáng Kỷ Kỳ đâu, chỉ thấy Doanh Ninh đang cười cười nói nói thân thiết với nhóm anh em của anh ấy.
Vừa nhìn thấy gương mặt của Doanh Ninh, tôi mới hiểu vì sao lúc trước Sở Tây lại nhận nhầm tôi với cô ấy.
Bởi vì… chúng tôi thật sự quá giống nhau.
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, mím môi nói: “Thì ra thật sự có người giống tôi đến thế. Cũng khổ cho A Kỳ tìm được đấy.”
Cô ta nói chuyện rất tự nhiên, rất rộng rãi, nhưng trong lời nói lại khiến tôi thấy vô cùng khó chịu—
Cứ như thể… tôi chỉ là người thay thế của cô ta vậy.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi và A Kỳ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Hồi đại học tôi đi du học, mới về nước được một tuần thôi.”
Cô ta vừa cười vừa nói, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo không thể che giấu.
Tôi không muốn nghe cô ta nói thêm nữa, liền cắt ngang: “Kỷ Kỳ đang ở đâu?”
Cô ta cũng không thèm diễn nữa, lạnh lùng liếc mắt nhìn lên tầng hai của quán bar.
“Tối qua anh ấy uống hơi nhiều, giờ vẫn còn đang ngủ trên đó. Cô tìm anh ấy có chuyện gì à?”
Doanh Ninh khoanh tay, ánh mắt khinh thường quét qua tôi, rồi lạnh nhạt nói: “Cô và A Kỳ không phải là người cùng thế giới. Rời xa anh ấy càng sớm càng tốt.”
Thì ra mấy ngày qua anh không thèm quan tâm đến tôi, là vì ở đây vui vẻ cùng Doanh Ninh.
Những lời của cô ta như cây kim đ.â.m thẳng vào lòng tôi, khiến tôi phải đối mặt với câu hỏi mà bản thân luôn né tránh.
“Cô dựa vào đâu mà nói tôi và Kỷ Kỳ không cùng một thế giới? Chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi.”
Tôi cắn môi, cố chấp phản bác.
“Ha, anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi mà cô còn tưởng thật à? Cô chẳng qua là người thay thế tôi thôi, nếu không thì cô nghĩ vì sao anh ấy lại chọn cô?”
Doanh Ninh nói xong liền mở điện thoại ra, trong đó có một đoạn video.
Kỷ Kỳ và cô ta cười rất ngọt ngào trước ống kính, ánh mắt của cậu trai trẻ lúc ấy tràn đầy yêu thương, tươi cười rạng rỡ như đang ghi lại khoảng thời gian yêu nhau say đắm.
Nội tạng trong người tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đến khó thở.
Thì ra cái mà tôi nghĩ là tình yêu đặc biệt… chỉ là một màn kịch đẹp đẽ.
Không khó hiểu vì sao anh lại luôn xuất hiện đúng lúc tôi gặp khó khăn, lần nào cũng che chở giúp tôi —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thich-em-tu-rat-lau-roi/chuong-11.html.]
Thì ra tôi chỉ là người… có gương mặt giống cô ta.
Tôi không biết mình ra khỏi quán bar đó bằng cách nào.
Cũng chẳng muốn gọi điện cho Kỷ Kỳ để tra hỏi gì nữa.
Anh đối xử với những cô gái mình không thích không phải vẫn là kiểu bạo lực lạnh sao?
Vậy thì tôi, sao có thể là ngoại lệ?
Thật nực cười.
22.
Tôi vừa đi vừa khóc giữa phố, nước mắt không ngừng rơi.
Tôi thật không ngờ lại gặp được Ôn Hiền.
Lúc đó tôi chỉ mơ hồ bước đại vào một quán bar, gọi một ly rượu mạnh để giải sầu.
Chưa kịp đưa lên miệng đã bị một người đàn ông phía sau ngăn lại: “Loại này nồng độ cồn cao lắm, em không quen đâu.”
Ôn Hiền vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước, ánh mắt lo lắng nhìn tôi: “Còn nhớ tôi không, cô bé?”
Tôi gật đầu: “Tôi chỉ mới đến bar đúng hai lần, vậy mà lần nào cũng gặp anh.”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Anh khẽ cười, thuận tay ngồi xuống cạnh tôi: “Có lẽ là chúng ta có duyên.”
Có người chịu lắng nghe, tôi như mở van cảm xúc, thao thao bất tuyệt kể hết chuyện giữa tôi và Kỷ Kỳ cho anh nghe.
Tôi chưa từng uống rượu, chỉ vì thấy màu rượu đẹp mà uống, cuối cùng say đến mơ mơ màng màng.
Điện thoại reo liên tục tôi mới chợt tỉnh, mắt lờ đờ bấm nghe.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng giận dữ của Kỷ Kỳ: “Kinh Điềm, em đang ở đâu?”
Vừa nghe thấy giọng anh, tôi lập tức sụp đổ, hét lên trong điện thoại: “Anh quản tôi làm gì, Kỷ Kỳ! Chúng ta chia tay đi!”
Anh lập tức nhận ra điều gì đó không ổn: “Em uống rượu rồi à?”
“Tất nhiên rồi! Anh được uống với bạn gái cũ, còn tôi thì không được uống sao?” Tôi lè nhè cãi lại.
“Em đang với ai? Gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón em.” Bên kia giọng anh cao hơn hẳn, vội vàng đến mức luống cuống.
“Đừng đến tìm tôi nữa. Chúng ta chia tay rồi, tôi sẽ không cản đường anh và người khác, nhưng anh cũng đừng coi tôi là con ngốc.” Tôi nói xong lời tuyệt tình, lập tức cúp máy, gục xuống bàn để mặc nước mắt chảy dài.
Ôn Hiền bên cạnh khẽ thở dài, nhìn tôi một cái rồi nhẹ nhàng rút điện thoại khỏi tay tôi.
Tôi không còn tâm trí để nghĩ gì, nước mắt che mờ tầm nhìn, cơn say dâng lên, trong người như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Tôi khó chịu vô cùng. Trong đầu toàn là những lời của Doanh Ninh – tôi không chỉ là một kẻ thay thế, mà còn ngu ngốc đến mức yêu chính người khiến tôi đau lòng.
Quán bar ngày càng đông, không khí sôi động, dải lụa bay khắp nơi. Tôi mượn men say nhảy lên sân khấu lắc lư.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò và huýt sáo.
Nóng quá, chiếc áo len ngoài bị tôi nhảy đến rơi khỏi vai, để lộ áo hai dây đen bên trong.
Rượu thật lợi hại, làm tê liệt thần kinh người ta.
Có người gọi tên tôi, giọng nói quen thuộc.
Kỷ Kỳ chen qua đám đông bước đến, mặt đen như đáy nồi, chân mày nhíu chặt.
Sau lưng anh còn có Doanh Ninh và cả đám bạn.
Tôi bị anh nắm chặt cổ tay, vừa quay lại đã thấy khuôn mặt lạnh lùng cực độ: “Em đang phát điên cái gì vậy? Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không!”
Tôi giật tay ra: “Anh còn tìm tôi làm gì? Muốn nói chia tay à? Không cần, giờ tôi tuyên bố là tôi đã đá anh!”
Mắt anh trợn tròn, kéo lấy tay tôi định lôi đi: “Ra ngoài nói chuyện.”
Tôi còn đang giãy giụa thì giây sau đã bị anh tức giận vác thẳng lên vai.
Tôi đầu nặng chân nhẹ nằm sõng soài trên vai anh: “Thả tôi xuống!” Tôi điên cuồng giãy giụa.
Người đi đường đều nhìn chúng tôi, tôi bị anh vác như bao gạo, vừa xấu hổ vừa tức giận đến phát điên.
Anh thấy tôi giãy mạnh quá, “bốp” một cái vỗ thẳng vào m.ô.n.g tôi.
Không mạnh, nhưng âm thanh vang lên rất rõ ràng.
Tôi c.h.ế.t lặng – từ lúc trưởng thành đến giờ, chưa từng bị ai đánh vào chỗ đó.
Giây sau, nỗi nhục nhã khủng khiếp dâng trào, như muốn thiêu đốt cả người.
Anh dám giữa đám đông đánh vào m.ô.n.g tôi như trẻ con: “Kỷ Kỳ!”
“Nếu còn giãy nữa, anh sẽ đánh tiếp. Không sợ mất mặt thì cứ tiếp tục làm ầm lên.”
Anh lạnh lùng buông lời, hàm răng nghiến chặt.
Tôi không dám động đậy nữa. Tên điên này!