Thích Em, Từ Rất Lâu Rồi

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

19.

Khi đã uống rượu xong, Kỷ Kỳ gọi tài xế lái thay, hai chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau.

Suốt dọc đường, anh ấy cứ coi tôi như búp bê người thật mà nghịch ngợm.

Lúc thì véo má tôi, lúc thì nghịch đầu ngón tay tôi, khi lại ngạc nhiên giả vờ nghiên cứu dái tai tôi rồi thốt lên: “Trời ơi, dái tai em trắng thật đấy, dưới ánh đèn nhìn như trong suốt luôn vậy.”

Tôi bị làm phiền đến phát bực, dái tai cũng không kìm được mà đỏ ửng lên.

Anh ấy lại cười xấu xa: “Ui! Lại đổi từ trong suốt sang đỏ rồi kìa!”

Tôi cau mày, hất tay anh ta ra, giọng mềm nhưng dứt khoát: “Ngồi im lại ngay!”

Anh ấy nhìn tôi đầy thích thú, rồi bật cười khẽ: “Sao ngay cả lúc giận dữ em cũng đáng yêu mềm xèo thế này chứ, thật khiến người ta chịu không nổi mà.”

Tài xế ngồi trước còn phì cười.

Tôi nghiêm túc trừng mắt, anh ấy lại như đổi mặt, tỏ vẻ tội nghiệp, tựa đầu lên vai tôi, than phiền rằng mình uống nhiều quá nên đầu đau nhức, thế mà còn bị tôi mắng nữa.

Tôi hết cách, đành để mặc anh ấy “giả yếu đuối” tựa vào vai tôi, tay thì tiếp tục nghịch ngón tay tôi.

Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp trong xe, gương mặt anh ấy hiện lên rõ nét. Không hiểu sao, không biết do ánh sáng hay do nụ cười nhẹ nơi khóe môi, cả người anh ấy trở nên dịu dàng lạ thường.

Chỉ cần nhìn anh ấy yên lặng như thế thôi, lòng tôi cũng thấy ấm áp, như có dòng nước chảy qua.

Đến cổng trường, anh ấy lại nhất định đòi đưa tôi tận đến cửa ký túc xá.

Tôi chợt nhớ hôm nay trên mạng trường còn đang ầm ĩ chuyện của hai đứa, nếu giờ lại bị bắt gặp ở cửa ký túc xá thì chắc sẽ bị bêu tên trên top hot suốt cả tuần mất.

Nghĩ đến ánh mắt soi mói của người khác, tôi bắt đầu suy nghĩ rồi từ từ mở miệng định dụ anh ấy: “Chuyện là vầy nè, anh vừa uống rượu xong, nên không thể đi bộ xa được đâu, đi nhiều dễ làm đau đầu, chóng mặt thêm đấy.”

Tôi nói rất nghiêm túc, anh ta cũng lắng nghe rất nghiêm túc, còn gật đầu ngoan ngoãn.

Tôi thầm bụm miệng cười trong bụng, tưởng mình lừa được rồi.

Ai dè giây sau anh ấy đã dang tay ôm lấy tôi từ phía sau, siết chặt, cằm gác lên đỉnh đầu tôi: “Không sao, nếu chóng mặt thì anh cứ dựa vào em mà đi.”

Làm ra vẻ yếu đuối nhưng mạnh mẽ khiến tôi không khỏi run rẩy.

Tấm lưng tôi dán sát vào n.g.ự.c anh, cơ thể hai người như khớp vào nhau, lập tức bị bao phủ bởi hương thơm lạnh mát trên người anh ấy.

Cằm anh ấy còn khẽ cọ lên đầu tôi, khoảng cách gần đến mức tôi phản xạ muốn nhảy dựng lên.

Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Chỉ một đoạn đường ngắn vậy thôi mà bị chúng tôi đi lê thê mãi không xong.

Dưới ánh đèn đường, bóng của anh và tôi lồng vào nhau, nhìn đẹp lạ lùng.

Đến dưới ký túc xá, tôi len ra khỏi vòng tay anh.

Thấy xung quanh không có ai, tôi định lủi vào ký túc xá cho nhanh.

Anh ấy kéo tôi lại, nghiêm túc nói: “Anh làm rối tóc em rồi.”

Rồi đưa tay giúp tôi vuốt lại mái tóc rối trên đỉnh đầu.

Sợi tóc lướt qua mũi và mắt tôi, có chút ngứa, tôi khẽ nheo mắt lại.

Một nụ hôn ấm nóng liền rơi lên trán tôi.

Nhiệt độ vừa hạ xuống của tôi lập tức tăng vọt trở lại.

Lần này thì tôi thật sự lao như bay vào ký túc xá, vừa vào cửa liền uống nước ào ào.

Bạn cùng phòng ngạc nhiên lo lắng hỏi: “Tiểu Điềm, cậu sao thế? Không phải bị sốt chứ? Mặt đỏ như trái cà chua vậy.”

Tôi ấp úng qua loa, rồi vội vàng ôm bộ đồ ngủ trốn vào phòng tắm.

Người trong gương vừa giống tôi mà lại như không phải tôi.

Từng đường nét từ lông mày đến đuôi mắt đều ửng đỏ, như có chút mị hoặc xen lẫn e thẹn.

Tôi không dám nhìn nữa, vội vàng tắm rửa.

Lúc tôi ra ngoài, bạn cùng phòng đã chen chúc hết ở cửa sổ, ríu rít nhìn xuống dưới.

Tôi vừa lau tóc ướt, vừa tò mò lại gần xem.

Dưới ánh đèn đường, Kỷ Kỳ vẫn chưa rời đi, anh đứng tựa vào gốc cây, cúi đầu châm thuốc, gương mặt được chạm khắc tỉ mỉ như kiệt tác được ánh lửa hồng soi sáng lên.

Cả phòng “wow” lên một tiếng.

“Đẹp trai quá đi mất, khí chất mê người thật sự.”

“Tui thấy anh ấy như bước ra từ tạp chí Hàn Quốc luôn ấy.”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Cả đám hớn hở bình luận.

“Coi kìa, ảnh đang gọi điện, lại gọi nữa rồi, giờ không biết đã gọi bao nhiêu cuộc. Trời ơi, là ai nhẫn tâm từ chối điện thoại của Kỷ Kỳ vậy?”

Điện thoại?

Trong khoảnh khắc, đầu tôi lóe sáng.

Tôi vội chạy về giường, lục túi tìm điện thoại, hóa ra đã để im lặng, trên màn hình là một loạt cuộc gọi nhỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thich-em-tu-rat-lau-roi/chuong-10.html.]

Vừa nhấn nghe, bên kia đã vang lên giọng trầm thấp, quyến rũ của Kỷ Kỳ, hình như còn mang theo chút tủi thân.

“Em… em nãy đi tắm, không mang theo điện thoại.” Tôi vội vàng giải thích.

“Sao em vẫn chưa lên phòng vậy?”

Phía sau, bạn cùng phòng càng thêm phấn khích: “Nghe rồi nghe rồi! Coi kìa, anh ấy cười kìa! Trời ơi, cái kiểu người càng lạnh lùng càng ngầu thì khi yêu lại càng dễ thương á!”

Kỷ Kỳ nói: “Anh chờ em nói em đã lên phòng, ai ngờ gọi mãi không được.”

“Em ở ký túc xá nào?”

“403.” Tôi vừa báo xong, anh đã lập tức nhìn về phía cửa sổ chỗ chúng tôi.

Dưới ánh trăng nhè nhẹ, ánh mắt anh như được bao phủ bởi ánh sáng, xung quanh còn có hoa dại đỏ không tên. Anh cứ thế lặng lẽ nhìn tôi.

“Em có thể… xuống… không?”

“Chờ em.” Anh còn chưa nói xong, tôi đã đáp lời.

Tôi cũng không hiểu sao, chỉ là trong lòng cứ gào thét muốn lại gần anh, không cam tâm chỉ đứng xa mà nhìn.

Tôi chưa kịp thay đồ, đã chạy ù xuống dưới, bỏ mặc sau lưng tiếng hò reo của đám bạn cùng phòng.

Và ngay khoảnh khắc tôi lao xuống bậc thang, anh đã dang tay ôm lấy tôi, kéo tôi vào lòng.

20.

Tôi kéo anh ấy đến bờ hồ phía sau trường học, tránh xa mọi ánh mắt tò mò đang dán trên cửa sổ.

Tôi chỉ mải miết kéo anh đi về phía trước, chẳng nhận ra ánh mắt sâu thẳm mà anh vẫn luôn đặt lên người tôi.

Ánh trăng như nước đổ tràn mặt hồ, lại như cát bạc rắc lên người chúng tôi. 

Gương mặt anh tuấn tú dịu dàng, hoàn toàn chẳng thấy chút nào dáng vẻ lạnh lùng như lời đồn.

Anh ngồi xuống ghế dài, vỗ vỗ đùi mình ra hiệu tôi ngồi lên.

Tôi trợn mắt với anh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên.

Chưa kịp ngồi vững, tôi đã bị anh bế lên đặt lên đùi.

Tôi dứt khoát không phản kháng nữa, ngoan ngoãn tựa đầu lên n.g.ự.c anh.

Cơ thể anh rất nóng.

Tôi thì vừa mới tắm xong, da lạnh như băng, lầm bầm than phiền rằng người anh nóng quá.

Anh ngẩn người một chút, rồi cúi đầu nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tôi cũng nhìn theo ánh mắt anh––

Mới phát hiện mình đang mặc một chiếc váy ngủ dây màu trắng, làn da trắng mịn lại tròn trịa trời ban.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tức giận hét tên anh: “Kỷ Kỳ!”

Anh bật cười trầm thấp, giọng cười quyến rũ mà khàn khàn.

Rồi như sói dữ vồ mồi mà đè xuống––

Hôn lên môi tôi.

Một nụ hôn cuồng nhiệt không chút nương tay.

Nuốt trọn mọi tiếng rên khe khẽ của tôi.

Sau khi hôn xong, trán anh áp lên trán tôi, giọng khàn khàn: “Em muốn lấy mạng lão tử đấy à...”

Anh bình tĩnh lại một lúc.

Đột nhiên hỏi tôi: “Em còn nhớ lần đầu tiên gặp anh là khi nào không?”

Tôi lập tức nhớ lại, là lần tôi kéo anh lại gần rồi mạnh bạo hôn, đến mức xấu hổ muốn độn thổ.

Không ngờ anh lại nói: “Không phải lần đó, đó không phải là lần đầu tiên bọn mình gặp nhau.”

“Hử? Vậy trước đó bọn mình từng gặp rồi sao?” Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.

Kỷ Kỳ nhìn tôi, ngẩng đầu nhìn ra mặt hồ, ánh mắt xa xăm: “Ngay ở bờ hồ này.”

Bờ hồ?

“Mùa đông năm ngoái, ở đây không có ai. Tối hôm đó anh uống nhiều, ra hồ phát tiết. Em tình cờ đi ngang qua, sợ anh muốn nhảy hồ.”

“Á? Là anh sao? Chính là cái cậu định nhảy hồ năm ngoái à?” Tôi nhớ ra rồi. Mùa đông năm ngoái, tôi đi ngang qua hồ thì thấy một chàng trai mặc đồ đen đang ngồi sát mép hồ, cứ như sắp lao xuống. Cậu ta đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đen, nhìn u ám lạnh lẽo vô cùng.

Tôi không nghĩ gì, cứ thế nhào tới ôm eo anh ấy, kéo anh ra xa mép hồ.

“Em nhìn thì nhỏ nhỏ vậy, thế mà lại mạnh thật, kéo anh đi không chút do dự. Vừa kéo vừa lẩm bẩm khuyên bảo: ‘Phải nghĩ thông suốt nha, đời người làm gì có chuyện không vượt qua nổi. Anh cao to thế này, cái hồ này làm sao dìm c.h.ế.t nổi anh được?’”

Kỷ Kỳ nhìn tôi, bật cười rồi giơ tay xoa đầu tôi.

Tôi cũng quên mình đã nói gì lúc đó, chỉ nhớ hôm ấy trời rất lạnh, tôi đã ngồi cạnh anh bên hồ suốt hai tiếng, chờ đến khi anh đứng dậy rời đi tôi mới trở về ký túc xá.

“Về đến nơi thì em phát sốt.” Tôi nhìn mặt hồ, lại ngước nhìn gương mặt anh nghiêng nghiêng trong ánh trăng.

Duyên phận thật kỳ diệu.

Thì ra, từ rất lâu trước đây… chúng tôi đã từng gặp nhau rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận