THẾ TỬ PHI LÀ SÁT THỦ

Chương 2: Đêm qua không ngủ ngon

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phu quân!”

 

Ta vội gọi với theo.

 

Bên ngoài e rằng có người của thái tử mai phục, nhớ lại cơn choáng váng kỳ lạ ở kiếp trước, mắt ta lóe sáng — đêm nay Thẩm Trường Diệp tuyệt đối không thể rời khỏi tầm mắt ta.

 

Một kẻ dễ bị g.i.ế.c như vậy, lơ là một chút là mất mạng.

 

Bóng lưng đứng yên trước cửa.

 

Ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể bước tới, nhẹ giọng khẽ hỏi:

 

“Chẳng lẽ là thiếp đã khiến điện hạ tức giận?”

 

Thấy người vẫn không nhúc nhích, ta nhớ lại đoạn thoại từng đọc trong kịch bản, tiến thêm hai bước, tay khẽ ôm lấy eo hắn:

 

“Điện hạ… ở lại đi.”

 

Lúc ta tiến lại gần, thân thể nam nhân kia khẽ run.

 

“Ở lại làm gì? Phu nhân hẳn cũng nghe qua lời đồn về ta ở kinh thành rồi.”

 

Lời đồn nào?

 

Thế tử Trấn Nam Vương thân thể có tật, không thể hành sự.

 

05

 

Dĩ nhiên ta biết chứ.

 

Nhưng ai nói giữ chàng lại là để làm chuyện ấy?

 

Đồ vô liêm sỉ!

 

Trong lòng ta rủa thầm, ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ ủy khuất:

 

“Nếu đêm tân hôn mà đã chia phòng, người trong phủ không biết sẽ nói gì sau lưng chúng ta.”

 

Người trong lòng cuối cùng cũng xoay người lại.

 

Khóe môi treo nụ cười giễu cợt.

 

“Đã thế, bản thế tử sẽ không đi nữa.”

 

Được thôi, ta giữ chàng lại mà.

 

Ta cố nén cơn bực, mỉm cười dịu dàng:

 

“Đa tạ thế tử điện hạ đã cảm thông.”

 

Vừa dứt lời, ta bật kêu khẽ.

 

Tên Thẩm Trường Diệp kia không biết xấu hổ gì, bế bổng ta lên, bước thẳng về phía giường.

 

Quá nguy hiểm! Suýt nữa theo phản xạ ta đã vật hắn qua vai.

 

“Đã vậy thì… nghỉ ngơi thôi.”

 

Vừa nói, hắn vừa bắt đầu cởi y phục ta.

 

Đồ háo sắc! Đồ lưu manh!

 

Trong lòng ta mắng không thôi, ngoài mặt lại phải giả vờ e thẹn.

 

Đêm tân hôn, tân lang cởi xiêm y của tân nương, cũng không quá đáng.

 

Huống hồ, hắn là cái bình hoa chỉ để ngắm, có ăn được gì đâu, tính toán làm chi.

 

Nghĩ thông suốt, ta thả lỏng cơ thể.

 

May mà ta đã sớm giấu con d.a.o trong tay áo xuống gầm giường.

 

Chỉ còn lớp trung y, ta thấy Thẩm Trường Diệp nhíu mày, sắc mặt lạnh lại trong thoáng chốc.

 

Nhưng chỉ là chớp mắt.

 

Lúc hắn treo áo lên giá và xoay người lại, không để lộ chút gì.

 

Bên ngoài không biết đã yên tĩnh từ bao giờ, chẳng còn tiếng người, chỉ còn vài tiếng chim hót lác đác.

 

Ta lùi sâu vào giường, nghĩ rằng hôm nay ta chưa ra tay, Thẩm Trường Diệp vẫn còn sống, chắc thái tử cũng chưa dám hành động.

 

Đúng lúc ấy, một luồng gió lạnh lướt qua da—

 

Tên điên kia, đến trung y cũng không để ta mặc yên!

 

06

 

Trên người chỉ còn mỗi chiếc yếm đỏ uyên ương, ta thẹn quá hóa giận, quay đầu nhìn nam nhân bên giường.

 

Lạ lùng thay, Thẩm Trường Diệp lại ra vẻ ngạc nhiên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/the-tu-phi-la-sat-thu/chuong-2-dem-qua-khong-ngu-ngon.html.]

Hừ, tự tay làm mà lại giả ngây sao?

 

Ta khẽ bật cười.

 

May mà hắn hồi thần rất nhanh.

 

“Phu nhân thật trắng trẻo.”

 

Hắn khen.

 

Tên háo sắc này, ta còn tưởng hắn là người đơn thuần.

 

Chẳng lẽ là đơn thuần mà háo sắc?

 

Ánh mắt hắn nhìn ta như muốn nuốt chửng.

 

Lúc này ta mới thấy thật sự không thoải mái.

 

“Nàng đỏ mặt rồi.”

 

Ta giật nhẹ khóe môi. Biết vậy đã đ â m ch ết hắn từ đầu.

 

“Phu nhân ngượng sao?”

 

Nói nhiều vậy, phải chi gi ế t hắn từ đầu đã cho hắn câm luôn cho rồi.

 

“Phu nhân đang chờ ta hôn sao?”

!?

 

Làm sao ngươi lại suy diễn như thế được?!

 

Ta trợn mắt nhìn, thấy hắn vẫn đang nhìn ta trêu chọc, không có hành động gì.

 

Suýt nữa ta quên mất, người trước mặt chỉ giỏi miệng lưỡi.

 

Xem ra cũng đáng thương.

 

Ta liếc mắt nhìn phần hạ thân hắn, tưởng kín đáo, ai ngờ Thẩm Trường Diệp lại nhạy cảm đến mức ấy.

 

“Nàng nhìn ta bằng ánh mắt gì thế?”

 

Haizz.

 

Ta thở dài.

 

Ai rồi cũng khổ cả.

 

“Thế tử đã nhìn đủ rồi, nghỉ sớm đi thôi.”

 

 

07

 

Nói xong, ta tự mình kéo chăn nằm xuống.

 

Vì thế ta không nhìn thấy gân xanh nổi đầy nơi trán người kia, rõ ràng là đang rất tức giận.

 

Tấm nệm bên cạnh lõm xuống, Thẩm Trường Diệp đã nằm xuống.

 

Chỉ lát sau, một cơ thể nóng rực áp sát từ phía sau.

 

Toàn thân ta khẽ run.

 

“Run gì vậy?”

 

Ta vừa định mở miệng, eo đã bị một cánh tay choàng qua.

 

Tên lưu manh.

 

Một đêm yên ắng.

 

Vì sợ người của Thái tử bên ngoài bất ngờ ra tay, ta không dám ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, ta đã dậy.

 

Người bên cạnh rời đi trước ta một chút, dường như trước khi đi còn lặng lẽ ngắm ta rất lâu.

 

Ta suýt nghĩ mình đã bị phát hiện đang giả vờ ngủ, còn đang phân vân có nên mở mắt làm nũng để qua chuyện hay không—

 

Thì hắn đã nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ta rồi rời đi.

 

“Tiểu thư đêm qua không ngủ ngon sao?”

Nha hoàn đứng sau ta, vừa chải tóc vừa hỏi.

 

Ta không đáp, chỉ nhìn quầng thâm dưới mắt mình trong gương đồng, mắt nheo lại.

 

Đến lúc dâng trà cho Vương gia và Vương phi, ta lại gặp Thẩm Trường Diệp.

 

Kỳ lạ là sắc mặt hắn cũng không tốt hơn gì ta, mắt thâm quầng, còn vằn đỏ lên rõ rệt.

“Diễm Nhi, thiệt thòi cho con rồi.”

 

Vương phi nắm tay ta, ánh mắt mang theo phần dịu dàng và chân thành.

 

…Thiệt thòi gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận