THẾ TỬ PHI LÀ SÁT THỦ
Chương 1: Thì ra nàng trông như thế này.
01
Ta trọng sinh đúng vào đêm tân hôn.
Nến đỏ chập chờn, màn lụa giăng đầy, trâm phượng, hỉ phục đỏ thắm, đáng lẽ là cảnh đẹp nên thơ, chỉ tiếc rằng...
Ta là một sát thủ. Và đây là lần thứ hai ta gả cho Thế tử Trấn Nam Vương, Thẩm Trường Diệp.
Tiếng bước chân vang lên, ta mím môi, nhẹ nhàng phủ khăn voan trở lại.
“Phu nhân.”
Dưới tấm khăn chỉ nhìn thấy đôi ủng thêu tơ vàng, nhưng ta biết rất rõ, chủ nhân của đôi ủng ấy có đôi mắt hẹp dài mê hoặc, môi đỏ như m á u, là một mỹ nam hiếm có trên đời.
Trong phòng lúc này chắc chắn đã không còn ai khác. Người đối diện càng lúc càng đến gần, từng bước thong thả.
Chốc lát sau, khăn voan bị vén lên. Hắn nâng cằm ta lên, ánh mắt lướt qua một lượt từ trên xuống dưới, phong lưu mà lười biếng.
“Thì ra nàng trông như thế này.”
Tiếng cười nhẹ vang lên trên đỉnh đầu. Ta cảm thấy hơi khó hiểu, có lẽ là vì dung mạo ta cũng xem như không tệ, hoặc có lẽ hắn đơn giản chỉ tò mò dung mạo tân nương của mình.
Ta không đáp lời, ánh mắt lệch đi chỗ khác, cố tỏ ra thẹn thùng. Trong lòng lại âm thầm nghĩ …
Đây là hành động mà kiếp trước ta chưa từng làm. Bởi vì ở kiếp trước, ngay lúc này, ta đã rút d a o từ trong tay áo, kết liễu hắn rồi.
02
Ở kiếp trước, Hoàng thượng ban hôn đích nữ phủ Tể tướng cho Thế tử Trấn Nam Vương.
Trấn Nam Vương là em trai ruột duy nhất của đương kim hoàng đế, được sủng ái vô biên, quyền thế như mặt trời ban trưa. Chỉ tiếc trong phủ người thưa thớt, chỉ có một mống con trai.
Mà cả kinh thành ai ai cũng biết — Thế tử Trấn Nam Vương, Thẩm Trường Diệp, không thể hành phòng.
Tể tướng là người tinh ranh đến mức nào, đương nhiên không muốn gả con gái mình vào nơi chịu khổ như thế. May thay, còn có đích nữ từ nhỏ thân thể yếu đuối, được đưa về biệt trang ở ngoại thành dưỡng bệnh.
Thế là mới có màn hoán đổi tân nương ấy.
Chỉ là…
Tuy ta được Tể tướng chọn thay con gái hắn gả cho Thẩm Trường Diệp, nhưng ta không phải người của hắn.
Hoàng đế tuổi đã cao, dù đã lập Thái tử, nhưng không có nghĩa những kẻ khác không mơ tưởng đến ngai vàng kia.
Trấn Nam Vương chính là biến số lớn nhất.
Vương phi Trấn Nam Vương và mẫu phi Ngũ hoàng tử là chị em ruột, nếu có được sự ủng hộ của phủ Trấn Nam Vương, thì Ngũ hoàng tử không nghi ngờ gì sẽ là đối thủ nặng ký nhất của Thái tử.
Gần đây, Hoàng thượng thường có ý phế Thái tử.
Thái tử vốn đã bất an, đúng lúc có chuyện ban hôn, liền thuận thế đưa ta vào phủ Tể tướng.
Sau đó, ta tự nguyện dâng thân, trở thành thế thân ấy.
Thái tử sai ta ám sát Thẩm Trường Dạ, rồi đổ tội cho Ngũ hoàng tử.
Ta vốn là sát thủ giang hồ, nhận tiền làm việc, không hỏi lý do.
Chỉ không ngờ rằng… Thái tử lại muốn diệt khẩu ta.
Tối ngày đại hôn, ta đ â m một nh át vào tim Thẩm Trường Diệp, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên choáng váng.
Lúc ngọn lửa bốc lên, ta lờ mờ nghe thấy có người nói:
“Đúng là Thái tử điện hạ tính toán chu toàn.”
“Người giang hồ thì sao tin được, chỉ cần để lại bảng hiệu phủ Ngũ hoàng tử trên người ả, dù bên kia có bao nhiêu miệng cũng không rửa sạch nổi.”
“Thậm chí cả Tể tướng, cũng có thể tiện tay trừ luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/the-tu-phi-la-sat-thu/chuong-1-thi-ra-nang-trong-nhu-the-nay.html.]
“Thái tử điện hạ thống nhất thiên hạ, chẳng còn bao xa.”
Ta nhìn về phía trước, nơi người đàn ông trong hỷ phục nằm không xa, khẽ nhíu mày. Dung mạo hắn tuyệt mỹ, nhưng bảo ta ch ế t cùng hắn — ta cảm thấy… không đáng.
Trong lòng ta thoáng hiện chút hối hận vì đã nhận vụ làm ăn này.
Khi mở mắt lần nữa — Ta lại quay về đêm hôm ấy.
Lúc này, lửa vẫn chưa cháy lên.
Và Thẩm Trường Diệp…vẫn còn sống.
Bàn tay đang nâng cằm ta khẽ vuốt, ngón tay trượt qua môi và gò má ta đầy ám muội.
Nếu ta tiếp tục ngồi yên bất động, e rằng sẽ quá thiếu sót.
Tay khẽ chỉnh lại vạt áo, ta sờ vào con d a o giấu trong tay áo, chuẩn bị đưa tay về phía thế tử điện hạ.
Chẳng ngờ, hắn lại nhanh tay nắm chặt cổ tay ta, ánh mắt như mật ngọt dịu dàng, hỏi:
“Phu nhân, nàng muốn làm gì vậy?”
Lực nắm trên cổ tay ta mạnh đến mức phát đau
“Đau quá, phu quân, thiếp… thiếp đâu có định làm gì.”
Ta làm bộ kêu đau yếu ớt, dáng vẻ e thẹn đầy ẩn ý.
Chữ “phu quân” kia vừa thốt ra, chính ta còn nổi cả da gà.
Mặt đỏ lên là thật.
Thẩm Trường Diệp vẫn chưa buông cổ tay ta, ánh mắt chăm chú quan sát biểu cảm của ta.
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra… ta đến để gi ế t hắn?
Trong lòng ta chợt rối loạn.
Kiếp này ta vốn chẳng có ý định sát hại hắn.
Nghĩ lại kiếp trước, hắn dễ dàng trúng kế như vậy, hẳn là người đơn thuần.
Huống hồ, chẳng phải nói hắn không thể hành sự phòng the sao?
Chỉ cần ta bám trụ trong phủ Trấn Nam Vương, lấy thân phận Vương phi ra vào hoàng cung, sớm muộn cũng có cơ hội xử lý tên thái tử hai mặt kia.
Hiện giờ điều cần làm là xóa bỏ nghi ngờ của Thẩm Trường Diệp.
Nước mắt rưng rưng nơi khóe mi, ta nũng nịu cất giọng:
“Diễm Nhi chỉ muốn được gần gũi với phu quân một chút…”
Có vẻ nước mắt thật sự có tác dụng.
Cổ tay ta được buông ra đột ngột.
Ta cúi nhìn, quả nhiên đã bầm tím.
Hiển nhiên người trước mặt cũng trông thấy.
“Sao lại yếu ớt như vậy.”
Hắn thở dài, xoay người bước ra ngoài.