Thê Tử Lực Điền Của Cửu Vương Gia

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửu Vương gia bật cười sảng khoái:

“Được! Cả đời này, Bản vương sẽ không để ngươi phải chịu đói!”

Nghe thế, ta lập tức phấn chấn đứng bật dậy, xoa xoa tay, đi đi lại lại trong động:

“Vương gia tốt với ta như thế, ta nhất định sẽ giúp ngài báo thù!”

Cửu Vương gia hơi sững người:

“Ngươi định báo thù kiểu gì?”

Ta không nói nhiều, liền vác hắn lên vai như cũ:

“Trước hết tìm một chỗ thật kín, không ai tìm ra được. Rồi từ từ bàn kế!”

----------------------------

“Bản vương còn đi được! Ngươi đừng hễ động chút là vác người ta lên như cái bao!”

“Vương gia đi chậm quá!” — Ta vừa nói vừa kéo theo nghĩa phụ — “Phụ thân, lên nào!”

07.

Dưới chân núi Thố Ngưu, ta dẫn theo Cửu Vương gia cùng nghĩa phụ trèo lên đỉnh núi.

Vừa trông thấy ba chữ to tướng phía trước, sắc mặt Cửu Vương gia lập tức trầm xuống.

“Hắc Phong Trại?” — nghĩa phụ nhíu mày đầy lo lắng — “Chỗ này nhìn qua đã thấy chẳng phải nơi đứng đắn.”

Ta khẽ mỉm cười, quay sang nghĩa phụ nói nhỏ:

“Một lát nữa, con sẽ tặng người một đại kinh hỉ.”

Chưa dứt lời, từ trong trại đã có một bóng người lao ra như gió. Nhìn thấy hắn, sắc mặt nghĩa phụ đại biến, thất thanh la lớn:

“Sơn tặc!”

Cửu Vương gia càng lúc càng đen mặt.

Người nọ xông tới, ôm chầm lấy ta, lệ tuôn như suối:

“Đại ca! Cuối cùng người cũng tới! Huynh đệ nhớ đại ca muốn chết!”

----------------------------------

Một năm trước, nghĩa phụ hồi hương, chẳng may bị kẻ này – Mã Triều Hà – chặn đường cướp bóc, còn đánh cho trọng thương. Ta tức giận, vác thiết chùy một mình xông thẳng vào sào huyệt sơn tặc, đánh cho hắn bò lê bò càng, kêu cha gọi mẹ.

Kết quả hắn không chỉ nhận thua, còn kéo tay ta quỳ lạy trời đất, khăng khăng kết bái huynh đệ, gọi ta một tiếng “đại ca” vang rền núi.

Hắn còn nói, ta chính là đại đương gia chân chính của núi Thố Ngưu.

----------------------------------

Cửu Vương gia lạnh lùng đẩy hắn ra, mặt không cảm xúc:

“Bản vương là phu quân của nàng. Ngươi là ai?”

Mã Triều Hà đang cười toe toét thì sắc mặt chợt lạnh, vỗ bốp lên vai Cửu Vương gia một cái:

“Ta là huynh kết nghĩa của nàng ấy, đường đường quỳ lạy đất trời, bái thiên bái địa mà thành!”

Cửu Vương gia mỉm cười, bắt lấy tay hắn:

“Ồ? Là huynh đệ kết nghĩa?”

Hai người im lặng đứng đó, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Ta chống cằm nhìn cảnh này, cười tươi rói:

“Xem ra hai người hợp ý quá, hay là ba chúng ta kết bái luôn đi?”

------------------------------

Ta vừa dứt lời, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Mã Triều Hà đã vội lùi lại mấy bước, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, mồ hôi chảy như suối.

“Nhanh vậy?” Ta vội quỳ theo, ngoắc tay gọi Cửu Vương gia:

“Vương gia, mau lại đây, Mã đại ca nôn nóng không đợi nổi nữa rồi!”

Cửu Vương gia vẫn đứng yên như tượng đá.

Mã Triều Hà liếc ta một cái, ánh mắt trắng dã rồi lập tức ngã ngửa ra sau... ngất xỉu!

---------------------------

Tận đến chạng vạng hắn mới tỉnh. Ta hỏi sao ngất, hắn run run chỉ Cửu Vương gia mà rằng:

“Chính... chính hắn đánh ta!”

Ta tròn mắt:

“Ta đâu có mù, Vương gia đi đường còn lảo đảo, ngươi cao lớn như vậy, hắn làm sao đánh ngất nổi? Ngươi mạnh lắm mà!”

Mã Triều Hà nước mắt ngắn dài:

“Đại ca, người thật sự cho rằng ta lợi hại?”

Ta gật đầu chắc nịch:

“Tất nhiên! Làm người phải có tự tin!”

Lần trước ta vác thiết chùy đập hắn ba bốn cái, vậy mà hắn vẫn bò dậy được — loại thể lực này, không phục không được.

-------------------------

Sau đó, ta và Cửu Vương gia ở lại Hắc Phong Trại. Nơi này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, binh hùng tướng mạnh, ngày nào cũng có người tìm đến gây sự.

Mà càng đánh càng vui!

Mã Triều Hà ngày nào cũng vung tay hô lớn:

“Đại ca, hôm nay nhất định phải diệt sạch bọn chúng, đoạt địa bàn cho trại!”

Ta gật đầu:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Yên tâm! Thiết chùy do ngươi rèn lại, một chùy đánh bay mười tên!”

Ta cùng Mã Triều Hà liên thủ tung hoành, vô địch thiên hạ. Hắc Phong Trại từ trên xuống dưới ai nấy đều bội phục ta sát đất.

----------------------------

Tất nhiên, cũng có lúc bị thương.

Một lần khi giao chiến với Mã Vương Trại, ta bị đánh lén, mũi tên cắm thẳng vào vai. Khi Cửu Vương gia và nghĩa phụ đến nơi, ta vẫn cố gượng ngồi, cười nhẹ:

“Không sao, mãnh mã còn có lúc sẩy chân.”

Cửu Vương gia mặt mày âm trầm, giọng lạnh như băng:

“Ai bắn?”

Một tên bên kia nhướn mày:

“Là ta đấy, thì sao?”

Cửu Vương gia chậm rãi rút kiếm, bước từng bước về phía hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/the-tu-luc-dien-cua-cuu-vuong-gia/chuong-5.html.]

Ta giơ tay ngăn lại:

“Đừng, ngài đánh không lại đâu...”

Câu chưa kịp nói xong, ta đã ngất.

-------------------------------

Lúc tỉnh dậy, Mã Triều Hà mặt mũi bầm dập, quỳ trước giường ta khóc như mưa:

“Đại ca, sau này chúng ta không đánh nhau nữa!”

Ta sửng sốt:

“Mặt ngươi bị làm sao thế? Ai đánh?”

Mã Triều Hà lập bập:

“Cửu... À không sao, không đau...”

Dù ta dỗ dành thế nào hắn cũng không nín, mãi đến khi Cửu Vương gia xuất hiện ở cửa, ho khan một tiếng.

Ngay tức thì, Mã Triều Hà như cá gặp sét đánh, bật dậy như lò xo:

“Đại ca! Người nghỉ ngơi cho khỏe, ta không quấy rầy nữa!”

Nói rồi... chạy mất dạng.

---------------------------------

Ta nhìn theo bóng hắn, sững sờ:

“Ta dỗ mãi hắn không nín, ngài vừa lộ mặt, hắn liền nín. Thật là thần kỳ...”

Cửu Vương gia ngồi xuống bên giường, dịu giọng hỏi:

“Đau không?”

Ta lắc đầu, lại hỏi hắn có bị thương không.

Hắn nhướng mày:

“Hôm qua ta đâu có đánh nhau, làm sao bị thương?”

Sau này ta mới biết, chỉ trong một buổi chiều, ba đại sơn trại còn lại đều quy phục dưới trướng Cửu Vương gia.

------------------------------------

Đến ngày ta bình phục, các trại chủ lần lượt kéo đến Hắc Phong Trại, quỳ rạp dập đầu trước mặt ta, xin nhận ta làm đại ca.

Ta ngây người, nhìn một rừng huynh đệ hò reo vang dội:

“Ta thật sự... một lúc có được mấy nghìn tiểu đệ rồi sao?”

Ta hỏi họ vì sao chịu theo ta. Họ đồng thanh đáp:

“Vì đại ca có thiết chùy quá lợi hại!”

Ta gật gù:

“Ừ nhỉ! Thiết chùy của ta, đúng là lợi hại thật!”

8.

Cửu Vương gia nhiễm phong hàn, ta toan vào núi săn ít thịt rừng để bồi bổ cho hắn.

Thế nhưng huynh đệ trong trại đều ngăn cản, không cho ta động thủ. Chẳng bao lâu sau, sân viện đã đầy ắp chim thú, thịt cá ê hề.

Có tiểu đệ, thật tốt.

Nếu không có họ, ta ắt phải thân chinh vào núi. Mà Cửu Vương gia lại ốm đau nhõng nhẽo, dính lấy ta không rời nửa bước.

Cơm cũng bắt ta đút, thuốc cũng muốn ta bón. Khuyên hắn rời giường vận động đôi chút, hắn lại làm biếng chẳng chịu nhúc nhích.

Ta hỏi:

“Còn đau ở đâu không?”

Hắn đáp yếu ớt:

“Đau.”

Ta đành ngồi xuống, xoa bóp cho hắn.

Bỗng hắn nghiêng đầu nhìn ta, hỏi:

“Nếu ta và nghĩa phụ nàng cùng rơi xuống nước, nàng cứu ai trước?”

Ta đáp tỉnh bơ:

“Đương nhiên là cả hai! Nghĩa phụ là phụ thân ta, chưa c.h.ế.t thì chẳng thể bỏ mặc. Đợi ông ấy trút hơi thở cuối, ta nhất định chỉ theo một mình ngài.”

Cửu Vương gia nghe xong, sắc mặt mới dãn ra, tỏ vẻ hài lòng.

---------------------

Từ kinh thành có người đưa thư, báo rằng Văn Quốc Công đã bị khép tội tham ô, lừa dối triều đình, sắp bị hành quyết.

Cửu Vương gia quyết định hồi kinh.

Hắn bảo chỉ đi một mình, lệnh cho ta cùng nghĩa phụ ở lại Thố Ngưu Sơn.

Ta không hiểu, vì cớ gì hắn không cho ta đi theo? Ta vẫn có thể bảo vệ hắn kia mà!

Nghĩa phụ thở dài:

“Kinh thành lúc này sóng ngầm cuồn cuộn, Vương gia không muốn con gặp hiểm nguy.”

Ta bĩu môi:

“Nhưng con có thể bảo vệ ngài!”

Nghĩa phụ cốc nhẹ lên trán ta:

“Nha đầu ngốc, rốt cuộc là con bảo vệ Vương gia, hay Vương gia bảo vệ con? Con thật chẳng hiểu gì cả.”

Ta lắc đầu, thành thật:

“Không biết.”

Nghĩa phụ chỉ cười, lắc đầu than:

“Ngốc thì ngốc, nhưng ngốc có phúc khí. Giờ chỉ mong Vương gia hồi kinh thuận lợi, con cũng đừng biến thành quả phụ.”

------------------------

Nửa tháng sau, Cửu Vương gia gửi thư về báo bình an. Nhưng vẫn không cho ta cùng nghĩa phụ hồi kinh.

Đêm trừ tịch, cả sơn trại rộn ràng chuẩn bị đón năm mới. Ta cùng huynh đệ ngồi trong bếp gói bánh bao.

Bỗng có người lao vào, sắc mặt hoảng hốt:

“Không ổn rồi! Triều đình phái binh đến trại!”

Ta cùng Mã Triều Hà dẫn người xuống núi.

Quân lính không đông, song sát khí ngút trời. Vị tướng dẫn đầu ánh mắt lạnh như băng:

“Giao nộp Vương Đại Chùy. Những người còn lại giải tán, bổn tướng sẽ không làm khó. Nếu không—Hắc Phong Trại, lập tức bị san phẳng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận