Tháng Ngày Bị Hoàng Đế Nước Địch Cưỡng Chế Yêu
Phần 4
Ta vẫn đi hết con đường này.
Không ngờ, phía Tây hoàng cung Chu quốc lại chính là nơi ở của Bạch Mẫn, Phượng Loan cung.
Nhưng đám cung nữ vẫn không có động tĩnh gì.
Ta bước vào Phượng Loan cung.
Trong cung bày la liệt những chậu sứ nhỏ có hoa văn đủ kiểu, bên trong trồng đầy hoa mẫu đơn rực rỡ tươi tốt.
Hoàn toàn trái ngược với cảnh hoang tàn bên ngoài cung.
Ta nhìn quanh, bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang đặt lên người.
Ta nhìn về phía cửa chính điện Phượng Loan cung.
Một nữ nhân đứng trước ngưỡng cửa, nàng ta mặc một bộ y phục màu xanh nhạt đơn giản, chỉ thêu hai cành trúc ở tay áo, một tay để sau lưng, trên đầu cũng chỉ cài một chiếc trâm gỗ giản dị.
Không trang điểm, hoàn toàn không hợp với những chùm hoa mẫu đơn rực rỡ nơi cửa, nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng ta lại còn hơn cả hoa mẫu đơn mấy phần.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Ta hơi cúi người.
Sắc mặt nàng ta lạnh nhạt: "Vào đi."
Ta để đám cung nữ ở cửa, bước vào chính điện.
Bên trong điện cũng giản dị như Bạch Mẫn.
Không có lấy một món đồ quý giá.
Bạch Mẫn đánh giá ta, ta quan sát điện.
"Ngươi lại là người nước nào?" Bạch Mẫn hỏi.
"Ta là người Vệ quốc."
Hóa ra Phượng Loan cung này không biết chút tin tức gì bên ngoài.
"À, người Vệ quốc đưa đến." Bạch Mẫn ngồi trên ghế gỗ, một tay ẩn dưới bàn, một tay lật sách.
"Hiên Viên Nghiên phong ngươi làm gì?"
Vị Hoàng hậu này, dường như cũng có khoảng cách với Hiên Viên Nghiên sao?
Hay là, chỉ đang lừa ta.
"Không có gì cả." Ta bước về phía nàng.
Bạch Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta dường như dừng lại ở cổ ta, giọng nàng ta đầy tiếc nuối: "Lại thêm một người đáng thương nữa."
"Cung này, rốt cuộc còn phải chứa bao nhiêu người đáng thương như chúng ta nữa đây."
Ta hơi kinh ngạc.
Nhưng rồi cũng không quá ngạc nhiên, dù sao tính khí Hiên Viên Nghiên cũng thất thường.
Ta có phần tin nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thang-ngay-bi-hoang-de-nuoc-dich-cuong-che-yeu/phan-4.html.]
Nhưng rồi cũng không hoàn toàn tin, sống được lâu như vậy trong hậu cung của Hiên Viên Nghiên, làm sao nàng ta có thể đơn giản được chứ?
"Nương nương tư chất tuyệt sắc, lại là Hoàng hậu Đại Chu, sao lại là người đáng thương?"
Nghe vậy, Bạch Mẫn đứng dậy, nhìn thẳng vào ta.
"Ngươi không cần dò xét ta."
"Nương nương sao lại nói vậy?"
"Ta không biết hậu cung các nước khác, nhưng trong hậu cung Chu quốc này, không có nữ nhân nào là không muốn trốn ra ngoài."
Bạch Mẫn không tỏ vẻ Hoàng hậu, lời nói có vẻ cũng rất thành thật. Nhưng trong lòng ta vẫn còn nghi hoặc nên ta không đáp lời.
Bạch Mẫn tiến lại gần ta, sắc mặt vẫn thản nhiên: "Ngươi đến tìm ta, chẳng phải cũng muốn trốn sao?
"Ngươi không phải nữ nhân đầu tiên đến tìm ta, cũng sẽ không phải là người cuối cùng."
Ta không kìm được lộ vẻ kinh ngạc.
"Ta có thể giúp ngươi trốn, giống như ta đã từng giúp họ trốn vậy."
Ta hỏi: "Nương nương đã có bản lĩnh này, sao không tự mình trốn đi?"
"Ta đã nói rồi mà? Những nữ nhân như ngươi, không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Nhưng Hoàng hậu Chu quốc, chỉ có thể có một người."
"Khi Hiên Viên Nghiên chưa tìm được người an phận tiếp theo làm Hoàng hậu, hắn sẽ không tha cho ta đâu."
? Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
? Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta thấy hơi buồn cười.
Nhìn nàng ta, hoàn toàn không giống một người an phận.
Bạch Mẫn này vừa mở miệng đã nói giúp ta trốn, cũng không đề cập đến điều kiện gì, cũng không nói nửa lời về những chuyện khác trong hoàng cung.
Ta biết ở đây cũng không thể dò la được gì nữa nên ta lấy cớ trở về cung.
Trước khi đi, Bạch Mẫn nói:
"Ngươi sẽ còn đến tìm ta."
7
Đêm nay Hiên Viên Nghiên đến đặc biệt muộn.
"Ta ngày mai sẽ khởi hành đi Kiềm Nam."
Ta gần như đã ngủ thiếp đi, bên cạnh bỗng có hơi ấm.
Rồi hơi ấm phả lên mặt, lên cổ.
Cuối cùng là giọng trầm của Hiên Viên Nghiên: "Được chứ?"
Ta không kìm được nắm chặt chăn tơ vàng: "Nếu ta nói không được, bệ hạ có dừng lại không?"
Hiên Viên Nghiên cười khẽ, cúi người ôm lấy ta: "Có.
"Nhưng... Ta sẽ đi đánh vài thành của Vệ quốc, để trút cơn bực tức."
Ta ngoảnh đầu: "Ta đã vì Vệ quốc hy sinh một lần, không thể việc quốc gia đại sự nào cũng đè lên người một nữ tử như ta chứ?"