Tháng Ngày Bị Hoàng Đế Nước Địch Cưỡng Chế Yêu

Phần 10

Ban đêm ta lén dậy đi tiểu, vác túi lên lưng ngựa rồi chạy mất.

Ta không tin nàng ta.

Dùng ta làm mồi nhử không phải là lần đầu nàng ta làm chuyện này.

Bạch Mẫn đuổi theo một đoạn đường.

Cho đến khi ta nói nửa canh giờ sau sẽ vứt sổ binh tịch trên đường, nàng ta mới dừng lại.

...

Ta định cư bên bờ biển.

Chỉ là ban đêm tiếng sóng vỗ bờ hơi lớn.

? Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
? Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Âm thanh khi nặng, khi nhẹ, khi nhanh, khi chậm, khi thì vang dội như tiếng đao kiếm va chạm.

...

Sáng sớm, ta đẩy cửa ra.

Ngoài cửa toàn là thi thể.

Có binh sĩ Chu quốc, có binh sĩ Vệ quốc, cũng có binh sĩ Hung Nô.

Người ngồi trên bậc thang gỗ trước cửa.

Là Hiên Viên Nghiên.

Hắn mặc một bộ vải thô, trên áo còn dính vài vết m.á.u chưa khô.

Vẫn là dáng vẻ như xưa, lại không giống ngày xưa.

Ta lấy ra một quyển thủ bút, ném lên bậc thang.

"Ghi chép hành quân của Bạch Mẫn đây, nhưng có lẽ nàng ta đã bắt đầu tránh những tuyến đường và thói quen hành quân ghi trong đó rồi."

Hiên Viên Nghiên nhặt quyển thủ bút lên, không nhìn, lập tức nhét vào túi áo.

"Về không?"

Ta vươn vai: "Không về."

Hiên Viên Nghiên quay đầu nhìn ta, trong mắt hiện rõ sự giằng xé.

"Ta tạm thời không thể chấp nhận một kẻ xâm lược đất nước ta..."

"Viện cớ!" Hắn ngắt lời ta, có vẻ gấp gáp muốn níu giữ: "Mẹ nàng không phải..."

"Im đi." Ta lại cắt ngang hắn.

Hiên Viên Nghiên khẽ cười, nhưng rốt cuộc không nói gì thêm.

16

Hiên Viên Nghiên đưa ta đến biên giới giữa Khương quốc và Chu quốc.

"Cho nàng."

Hắn đưa qua một túi tiền.

Ta chộp lấy, nhét vào túi.

"Được rồi, đừng đi theo nữa."

Ta thúc ngựa đi vài bước, Hiên Viên Nghiên bỗng bước lên ngựa.

Hắn ôm lấy ta, cằm tựa lên vai ta, lúng túng nói: "Năm đó không nên dạy nàng cưỡi ngựa."

Ta vừa nhún vai, môi hắn đã áp lại.

...

"Thật sự phải đi sao?" Giọng Hiên Viên Nghiên nặng nhọc khiến không khí trở nên nóng bỏng.

"Ta phải đi Khương quốc một chuyến."

Hiên Viên Nghiên im lặng ôm ta một lúc rồi xuống ngựa.

Ta khẽ thúc ngựa, vung dây cương: "Đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thang-ngay-bi-hoang-de-nuoc-dich-cuong-che-yeu/phan-10.html.]

Ngựa bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh.

Bên tai dường như có tiếng gió từ khinh công thổi qua lá cây.

Ta nghĩ.

So với ngọn gió quyền lực, ta càng thiên về ngọn gió tự do.

Góc nhìn Hiên Viên Nghiên

Ta lên ngôi năm tám tuổi.

Mười lăm tuổi diệt Thái hậu nắm quyền.

Mười bảy tuổi bắt đầu mở rộng bản đồ Chu quốc.

Phía bắc Chu quốc là Vệ quốc, một nước nhỏ, nhưng binh lực rất hùng mạnh.

Nhưng nghe nói Tướng quốc của họ quyền thế ngập trời, đứng đầu bách quan hoành hành bá đạo, dân chúng lầm than.

Có lẽ vì tuổi trẻ khí thịnh, lại có lẽ vì muốn nuốt chửng Vệ quốc.

Ta giả làm một người đánh xe ngựa lẻn vào Tướng quốc phủ của Vệ quốc.

Tướng quốc phủ bên ngoài hào nhoáng, bên trong lại thối nát không chịu nổi.

Năm bước một ca kỹ, ba bước một mỹ nhân.

Đó chính là tình cảnh Tướng quốc phủ năm đó.

Còn Tướng quốc đang ép buộc một thiếu nữ trên bàn đá trong một cái sân.

Ta nghĩ, ta sẽ sớm chiếm được Vệ quốc hồ đồ này thôi.

Nói không chừng, dân chúng Vệ quốc còn xếp hàng chào đón ta nữa.

Ta xoay người định đi, lại bị một con khỉ bẩn thỉu không biết từ đâu chạy ra kéo ống quần.

Đó là lần đầu tiên ta gặp A Tinh.

Ta tưởng nàng là con khỉ do Tướng quốc nuôi.

Sợ bị người ta phát hiện manh mối, ta giơ chân đá một cú nàng văng ra xa.

Nàng lăn hai vòng, nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích.

Ta có sức mạnh lớn vậy sao?

Đá c.h.ế.t rồi?

Ta ngồi xuống xem, hơi thở nàng yếu ớt: "Đói."

Thì ra là người.

Ta phải đi ngay.

Vừa rút chân, ống quần lại bị kéo.

Ta đá đá, giật giật.

Vẫn không giật ra được.

Tướng quốc trong sân nghe thấy động tĩnh bên ngoài: "Ai?"

Ta vội vàng bế "con khỉ" dưới đất lên chạy.

...

Ban đầu ta định g.i.ế.c nàng.

Nhưng nàng biết rất nhiều chuyện bẩn thỉu của Vệ quốc, không chỉ của Tướng quốc phủ.

Ta trộm đồ cho nàng ăn, trang điểm cho nàng, dạy nàng cưỡi ngựa.

Nàng gọi ta: "Mã phu gia gia."

Tùy nàng đi.

Đợi nàng nói hết những chuyện nàng biết, ta sẽ g.i.ế.c nàng.

Nhưng ta chỉ ở lại Vệ quốc ba năm, nàng cũng không phải ngày nào cũng nói với ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận