Tôi: “Lý Hải Vương, cậu cũng đọc không ít truyện ngôn tình rồi nhỉ. Chẳng trách cậu tán gái giỏi như vậy.”
Lý Gia Trạch: “Được rồi, chỉ là có kinh nghiệm đọc truyện mười năm thôi, không đáng nhắc tới”.
Tôi nói: “Đúng rồi, nói với đám anh em của cậu một tiếng, kêu bọn họ đừng gọi tôi là nữ thần của Lý Gia Trạch nữa, c.h.ế.t giả rồi.”
Lý Gia Trạch: “Sao cậu biết đó là giả? Biết đâu cậu là nữ thần của tôi thật thì sao.”
“Ha ha ha ha, Miểu Miểu, không phải cậu tin thật đấy chứ? Làm sao có thể, tôi còn chưa chơi đủ đâu, làm sao có thể thật sự thích ai.”
“Cái kia, Miểu Miểu, nhất định phải hạnh phúc đấy.”
...
Buổi tối hôm đó, tôi mặc váy ngủ trong suốt, trộm tiến vào phòng Tống Nghiễn Lễ.
Anh ấy đang cúi đầu ngồi trước máy vi tính, tôi lao qua ôm lấy anh ấy, nhỏ giọng nũng nịu: “Tống Nghiễn Lễ, em thích anh.”
Anh ấy xoay người nhẹ nhàng đẩy tôi ra, ý bảo tôi về phòng mình.
Tôi vội vàng bày tỏ thái độ: “Tống Nghiễn Lễ, em không phải trẻ con không có khả năng phán đoán. Em thích anh, là kiểu thích mà không cần nghĩ ngợi, sau khi suy nghĩ kỹ vẫn thích.”
“Hôm đó em chỉ trêu anh thôi có được không? Tống Nghiễn Lễ, sao em có thể không yêu anh được.”
Tống Nghiễn Lễ ôm lấy eo tôi, hơi dùng sức kéo tôi vào trong n.g.ự.c anh ấy, đốt ngón tay nhẹ nhàng cạy mở cánh môi của tôi, nặng nề hôn xuống.
Không giống với lần trước, lần này Tống Nghiễn Lễ gần như bá đạo công lược thành trì.
Chỉ hận không thể ép tôi vào trong xương cốt của anh ấy.
Nhưng tới bước cuối cùng rồi, đột nhiên anh ấy lại dừng lại: “Bé ngoan, chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi dám nhúc nhích, bởi vì Tống Nghiễn Lễ đang khóc.
Người anh trai không gì có thể phá nổi.
Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là tồn tại toàn năng trong mắt mọi người, dù là ở trưởng hay là ở nhà đều là như vậy.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Lúc này lại đang nằm trên vai tôi, khóc như một đứa trẻ.
…
Không hiểu vì sao dạo gần đây Tống Nghiễn Lễ rất dính người, cứ nhất định phải nhìn thấy tôi.
Ngay cả đi làm cũng phải dẫn tôi đi theo cùng.
Lúc anh ấy làm việc, tôi sẽ ngồi bên cạnh ôn tập bài vở.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh ấy sẽ đi tới ôm tôi vào lòng cùng tôi đọc sách, giảng giải cho tôi.
Trong khoảng thời gian này tôi sống vừa vui vẻ lại vừa thống khổ.
Vui sướng vì cuối cùng anh trai của tôi cũng ngã xuống khỏi thần đàn, bị nhiễm khói lửa nhân gian rồi.
Thống khổ là vì chỉ cần tôi nói sai một nội dung học nào đó thôi, sẽ bị anh ấy trừng phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-yeu-anh-ke/chuong-8.html.]
Có đôi khi, sau một ngày học tập, miệng của tôi đã sưng vù lên.
“Bé ngoan, em vì tôi nên mới thi vào đại học T ư?”
Tôi vội vã phản bác: “Đương nhiên không phải.”
Mới là lạ.
Không phải vì anh ấy, sao một người mắc chứng thích ngủ nướng như tôi lại có thể thức dậy lúc bốn giờ sáng mỗi ngày, buổi tối 1h mới ngủ, ôn bài tới thiên hôn địa ám.
Tống Nghiễn Lễ hơi cong môi: “Cũng may, anh vẫn có thể mang tới một chút ảnh hưởng tốt cho em.”
Thấy anh ấy cười, tôi thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Tôi và Tống Nghiễn Lễ vốn cho rằng, cha mẹ đã lớn tuổi rồi, phải từ từ mưu tính việc công khai, không thể hấp tấp.
Mãi đến buổi chiều một ngày nọ, Tống Nghiễn Lễ ra sân bay đón khách hàng, chợt có một cô gái xông vào phòng làm việc của anh ấy.
Lúc đó tôi đang đắp áo khoác của Tống Nghiễn Lễ ngủ trưa, đột nhiên bị cô gái kia hất thẳng một ly nước trà nguội vào mặt.
“Một sinh viên đại học T như cô, vốn có tiền đồ tươi sáng thì không cần, lại chạy đến đây dụ dỗ đàn ông? Tống Nghiễn Lễ là người mà loại không đứng đắn như cô có thể nhúng chàm sao?”
Một đám nhân viên vây xung quanh, nhưng bị cô gái kia ngó lơ.
Khi người ta tức giận tới cực độ, luôn có thể phát huy ra tiềm lực không thể tưởng tượng nổi.
Tôi đã từng nghe nói tới cô gái này, nhân viên bộ phận thiết kế, vừa đi du học về, người đẹp gia thế tốt, đúng chuẩn nữ thần bạch phú mỹ.
Đồng thời, cô ta cũng là người theo đuổi Tống Nghiễn Lễ cuồng nhiệt.
Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy dấu hôn còn chưa tan đi chỗ cổ tôi, cô gái kia càng tức giận hơn nữa. Cô ta giẫm lên giày cao gót, tát tôi một tai.
“Là đồ thấp hèn cô chủ động dụ dỗ anh ấy đúng không? Trời sinh đã có gương mặt hồ ly tinh. Nếu người mà anh Nghiễn Lễ thích xuất sắc hơn tôi thì cũng thôi, kết quả lại là cô sinh viên nghèo ngu dốt. Cô lấy đâu ra tư cách...”
Nói xong, cô ta lại muốn tát tôi thêm một bạt tai nữa.
Lúc này tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, lập tức chuẩn bị tát trở về.
Nhưng tôi còn chưa kịp ra tay, đã có người túm c.h.ặ.t t.a.y cô gái kia, lưu loát tát cho cô ta một tát.
Là mẹ của Tống Nghiễn Lễ.
Bà ấy đặt hộp canh gà mới vừa nấu xong xuống, vẫy vẫy tay nhìn cô gái trước mắt: “Tôi là mẹ của con bé, con bé làm gì cô, lại khiến cô mạnh tay với con bé như vậy?”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Trong ấn tượng của tôi, mẹ Tống Nghiễn Lễ là một đại tiểu thư nghèo túng, cứ hay chú ý lễ nghi rất là phiền hà. Bà ấy cử chỉ nhã nhặn, từ nhỏ đã không thích một người ngoan cố lại thích hơn thua tranh luận như tôi.
Cô gái đối diện che mặt cười lạnh một tiếng: “Bà dạy con gái kiểu gì vậy. Có phải mới vào đại học đã dạy nó cách dụ dỗ đàn ông, đúng không?”
Mẹ Tống Nghiễn Lễ chắn trước mặt tôi: “Có phải cô hiểu lầm rồi không, nó là em gái của Tống Nghiễn Lễ. Anh em thân mật là chuyện rất bình thường.”
“Bà định lừa quỷ à, còn anh em. Anh em mà hôn môi nhau sao? Chính bà nhìn xem mấy dấu hôn trên người con gái bà đi, bà có mặt mũi nhìn sao?”
Mẹ Tống Nghiễn Lễ cứng người ngay tại chỗ.