Thầm Yêu Anh Kế

Chương 5:

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cái người luôn cao cao tại thượng kia, sao có thể cúi xuống?

Khi hạ mình cầu xin, trên mặt anh ấy liệu có lộ ra vẻ xấu hổ không?

Chỉ nghĩ đến những điều này thôi, tôi đã phấn khích đến mức không ngủ được.

Đêm khuya yên tĩnh, tôi đi chân trần lặng lẽ xuống giường, định vào bếp pha tách cà phê để thức khuya đọc sách, nhưng vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện bên trong.

Giọng mẹ Tống Nghiễn Lễ có vẻ hơi bực bội: “Nghiễn Lễ, con vì chuyện công ty mà cả tháng nay không được ngủ ngon rồi, còn thức khuya soạn ghi chú cho Trần Miểu Miểu, không cần mạng nữa à?”

“Con bé đó IQ bình thường, thành tích của nó không tốt cũng không liên quan đến con. Có phải con nhóc đó cứ bám lấy con không thả không, mẹ đi tìm bố nó mách tội.”

Giọng Tống Nghiễn Lễ nhàn nhạt: “Mẹ, con tự nguyện mà, muộn rồi, mẹ đi ngủ đi.”

“Nghiễn Lễ, có nhiều lúc mẹ thật sự không hiểu nổi, tại sao con lại tốt với con bé điên không biết lớn nhỏ đó như vậy. Giá mà con có thể phân chút tâm tư cho những cô gái khác cũng đã không đến nỗi...”

“Được rồi mẹ, không đi ngủ nữa là mai có nếp nhăn đấy.”

Mẹ Tống Nghiễn Lễ ngáp một cái, vừa đẩy cửa ra, bà ấy đã giật mình hét lên: “Có ma.”

Tôi vén lọn tóc rủ xuống, dựa vào cửa cười: “Dì, chào buổi tối.”

Mẹ Tống Nghiễn Lễ lập tức thay đổi vẻ mặt: “Miểu Miểu, nửa đêm rồi sao còn chưa ngủ. Cháu đứng đây bao lâu rồi?”

Tôi: “Dì, dì muốn mách tội gì với bố cháu vậy?”

Mẹ Tống Nghiễn Lễ gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Mách tội gì cơ? À, ý dì là mứt quả. Nhà hết mứt quả rồi, hôm nào bảo bố cháu mua ít. Không có gì đâu, dì đi ngủ đây.”

Chỗ phòng chỉ còn lại tôi và Tống Nghiễn Lễ.

Mặc dù tay đang cầm một tập tài liệu dày cộp, nhưng anh ấy vẫn có thể làm như không có chuyện gì giấu nó ra sau lưng.

Từ trước đến nay, đều là chủ nhiệm lớp đưa ghi chú giải thích chi tiết từng môn học cho tôi.

Tôi không hề hay biết Tống Nghiễn Lễ mới là người soạn những ghi chú đó thật.

“Sao anh không tự đưa cho em? Anh sợ cái gì?” Tôi cười hỏi.

Bầu không khí u ám kết hợp với màn đêm đặc quánh không tan bao bọc lấy hai chúng tôi.

Chút lý trí còn sót lại của ban ngày đang dần bị nuốt chửng.

Con thú hoang trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát, điên cuồng muốn thoát ra khỏi lồng giam.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Đáp án gần như bật thốt ra.

“Miểu Miểu, lần sau nhớ mang dép vào, không thì sẽ đau bụng đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-yeu-anh-ke/chuong-5.html.]

Yết hầu Tống Nghiễn Lễ trượt tượt, anh ấy giơ tay định vuốt tóc tôi, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể từ chối.

Nhưng tôi đã tránh đi.

Tay anh ấy dừng lại giữa không trung, vẻ mặt như có chút đau khổ.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ngọn lửa này cần phải cháy dữ dội hơn nữa.

“Ngày mai em và Lý Gia Trạch hẹn hò, có đi ngang qua công ty anh, chắc sẽ ghé lên ngồi chơi một lát. Mai gặp nhé, anh trai.”

Tôi cười ngọt ngào với anh ấy rồi quay đầu rời khỏi đó, không hề ngoảnh lại, giống như một thiếu nữ đang yêu say đắm.

Nếu đổi thành trước kia, nụ cười này tôi chỉ dành cho một mình Tống Nghiễn Lễ.

Tống Nghiễn Lễ đứng tại chỗ rất lâu, như một con búp bê vải rách nát bị người ta vứt bỏ.

Về đến phòng, Lý Gia Trạch vui vẻ gửi cho tôi một sticker high-five.

...

Công ty của Tống Nghiễn Lễ rất lớn, tôi tìm mãi mới thấy văn phòng của anh ấy.

Cả căn phòng bị bao trùm trong áp suất thấp, anh ấy mở tài liệu, khẽ liếc cô gái ngồi đối diện.

“Bản kế hoạch này chẳng có chút uy h.i.ế.p nào với ngành chứng khoán, nhưng đủ để khiến tôi mất mặt trong giới kinh doanh.”

“Thứ này mà đưa cho tù nhân xem cũng vi phạm hiệp ước Geneva.”

“Phải công nhận, bài cô viết rất giống Hồng Lâu Mộng.”

Cô gái cuối cùng như thấy được hi vọng, ngẩng đầu lên: “Là sao ạ?”

Tống Nghiễn Lễ: “Toàn những lời hoang đường.”

Lúc nữ nhân viên đi ra ngoài, vành mắt đỏ hoe.

Cô gái bên cạnh tôi hơi sợ hãi kéo kéo vạt áo tôi: “Miểu Miểu, anh trai cậu lúc nào cũng vậy à?”

Tôi cười trấn an: “Chị Tịnh Tịnh, yên tâm đi, anh ấy lúc đời thường và lúc làm việc là hai người khác nhau hoàn toàn.”

... Lúc đời thường còn khó gần hơn bây giờ.

Tống Nghiễn Lễ ngẩng đầu nhìn tôi, tiện thể liếc qua Vương Tịnh, đối tượng xem mắt mà mẹ anh ấy sắp xếp, đang đứng ngay bên cạnh tôi.

Trong đôi mắt đẹp của anh ấy thoáng qua một tia hoang mang.

Tôi đẩy Vương Tịnh về phía trước: “Anh, dì bảo em đưa chị Tịnh Tịnh đến cùng, hai người nói chuyện vui vẻ nhé, Lý Gia Trạch còn đang đợi em ở dưới kia.”

Tống Nghiễn Lễ sa sầm mặt chặn tôi lại: “Hôm qua em chủ động đòi gặp anh, chính là để lén đưa Vương Tịnh đến đây? Trần Miểu Miểu, em bắt đầu nghe lời mẹ anh từ khi nào vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận