Ta sững , mới kịp phản ứng.
Gân xanh trán nổi lên, mồ hôi lăn dài má, hiển nhiên cũng đang khó chịu, đang chống chọi với dược tính trong cơ thể.
Hắn dốc hết chút sức lực cuối cùng, mới thể hắt nước lạnh .
Là để tỉnh táo, giao quyền chủ động cho .
Ta nghiến răng, nhào tới bên tủ.
Quả nhiên lục một cuộn dây thừng.
Dốc hết tàn lực, từng vòng từng vòng quấn c.h.ặ.t t.a.y , buộc qua vai, thắt chặt lưng.
Siết nút.
Sau đó, kiệt sức ngã vật xuống đất, thở dốc.
Hắn trói nghiến ghế, thể vì thuốc mà run rẩy, mồ hôi ướt đẫm cổ áo.
Trong phòng, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hai chúng .
Sáng hôm , tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức .
Dược tính dường như tiêu tan.
Toàn mỏi nhừ, y phục ướt sũng vẫn còn dính dấp , vô cùng khó chịu.
Không khí trong phòng tràn ngập mùi rượu, mùi m.á.u và một thứ mùi hỗn tạp khó gọi tên.
Tiêu Liệt cũng tỉnh cùng lúc.
Hắn dậy, mới phát hiện bản trói.
Cổ tay dây cọ rát suốt một đêm, lằn vết đỏ, rớm máu, lớp da tróc .
Sắc mặt trắng bệch, áo quần xộc xệch.
“Khốn thật… đau c.h.ế.t …”
Hắn mắng một tiếng, cổ quanh, bỗng ánh mắt chạm .
Thấy , liền đổi sắc mặt, nở nụ tươi rói:
“Chào buổi sáng, nương tử!”
“Bàn chuyện một chút nhé, nàng thể cởi trói cho vi phu ? Cánh tay mất cảm giác …”
Ta suy nghĩ một lát, dò hỏi:
“Cởi trói thì , nhưng… ngươi bảo mang một bộ y phục sạch đến, tắm rửa.”
Dường như lúc đó mới phát hiện mùi .
Cúi đầu ngửi ngửi, lộ vẻ ghét bỏ rõ rệt:
“Cái thể đúng là hôi thối quá, , rửa ngay lập tức!”
Thái độ của tự nhiên đến lạ, như thể chúng quen từ lâu.
Khi nữa kỹ khuôn mặt , khỏi sững .
Hắn cạo sạch râu ria, để lộ đường nét tuấn tú rõ ràng.
Nếu đang ở trong sơn trại, thật sự sẽ cho rằng đây là công tử nhà danh môn nào đó.
Hắn soi gương đồng ngắm tới ngắm lui, vẻ khá hài lòng.
“Thế nào? Phu quân của nàng trông cũng tệ chứ?”
Ta: ?!
lúc , bên ngoài vang lên tiếng thô lỗ và bước chân ầm ĩ.
“Đại ca! Mặt trời lên cao , bọn còn đang đợi đại ca kể chiến tích đêm qua đấy!”
Một tên đàn ông mặt mày hung ác, vóc dáng vạm vỡ, xông kiêng dè.
Hắn đảo mắt , nở nụ dâm đãng tiến gần:
“Đại ca, đêm qua… cô nương mùi vị thế nào?”
“Có nên đến lượt tiểu hưởng ké một chút …”
Vừa , xoa tay, tiến gần về phía .
Ta nhận — chính là Nhị đương gia của Hắc Phong trại.
Việc phục kích , cũng góp phần nhỏ.
Công phu của tệ.
Dù Tiêu Liệt tiếp tục bỏ thuốc, công lực của khôi phục đôi chút, nhưng chế ngự vẫn là chuyện khó.
Ta cố tình bước tới một bước, giọng dịu vài phần:
“Nhị gia gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-vung-tay-mot-cai-dai-gia-tho-phi-say-nhu-dieu-do/2.html.]
Hắn nuốt nước bọt, lộ vẻ ngơ ngẩn trong chốc lát.
Tiêu Liệt khi vẫn còn lười biếng, bất chợt biến sắc.
Chưa đợi tay, xuất thủ .
“Vút——”
Một ánh d.a.o xẹt qua.
Nhị đương gia lập tức ôm cổ họng m.á.u chảy phun xối xả, gục xuống đất.
Đôi mắt trợn tròn, c.h.ế.t nhắm mắt.
Toàn trường lặng như tờ.
Mấy tên tâm phúc theo Nhị đương gia kịp hồn, rút đao định xông .
Tiêu Liệt bước lên một bước, khí thế bức , sát khí bừng bừng, trấn áp đến nỗi bọn chúng dám nhúc nhích.
“Các ngươi cũng chết?”
“Nghe cho kỹ — từ giờ trở , nàng là phu nhân của Tiêu Liệt, lời nàng chính là mệnh lệnh của .”
Hắn dõng dạc, đẩy , giọng vang vọng khắp trại:
“Kẻ nào dám bất kính với nàng… đây sẽ là kết cục, rõ ?!”
“Cút ——!”
Đám lâu la như đại xá, luống cuống khiêng xác ngoài, còn quên đóng cửa giùm.
Cửa khép , còn bừng bừng sát khí chớp mắt dính sát , vòng tay ôm lấy eo .
“Nương tử ~~ dọa c.h.ế.t khiếp!”
“Tên c.h.ế.t tiệt ghê quá, m.á.u b.ắ.n tung tóe… Ta đầu g.i.ế.c đó… thật đáng sợ…”
Hắn dụi đầu hõm cổ , giọng như .
Ta ngẩn : “…Buông tay!”
Hắn ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, vẻ tủi :
“Không buông! Nàng chịu trách nhiệm!”
“Tối qua là đầu của đấy, nàng trói đau quá… thể qua cầu rút ván !”
Hơi thở nóng hổi phả bên cổ , ngưa ngứa.
Ta mặt cảm xúc giơ tay, gõ một cái lên đầu .
“Tiêu Liệt, ngươi đổi , đừng diễn trò nữa.”
“Chúng — bàn chuyện hợp tác.”
Ta là con gái trưởng dòng chính của phủ Trấn Bắc Tướng quân, tên gọi Thẩm Chiêu Lan.
Thẩm gia ba đời trung liệt, trấn giữ biên ải phương Bắc suốt trăm năm, đổi là lòng nghi kỵ của quân vương cùng từng bước ép sát.
Tổ phụ già yếu, phụ trọng thương, còn nhỏ tuổi.
Thẩm gia còn một nam nhi nào thể cầm binh, buộc giao quân quyền.
Vậy mà Hoàng thượng vẫn coi chúng như cái gai trong mắt.
Một đạo thánh chỉ nhẹ bẫng từ trời giáng xuống:
"Trấn Bắc quân lập tức nam chinh, bình định thổ phỉ."
Không ?
Vậy thì đem bộ cựu binh từng theo tổ phụ chinh chiến sa trường, điều Bắc Cương.
Nói là điều động, thực chất chẳng khác nào đưa chịu chết.
Miền Bắc giá lạnh khắc nghiệt.
Ba vạn cựu binh, đều là lão tướng từng xông pha sa trường.
Có chỉ còn tàn , thương tích đầy , tuổi xế chiều.
Lẽ nên an hưởng tuổi già, thể đẩy tới chốn hoang vu khốc liệt?
Tay tổ phụ run rẩy.
Ta tấu thư, lòng nguội lạnh đến tận đáy.
“Để cháu .” – Ta với tổ phụ.
Hoàng thượng “nhân từ”, đem ba vạn lão, nhược, bệnh, tàn giao cho đánh giặc.
Còn bắt lập quân lệnh trạng, bình định xong cuối năm.
Cứ như thể quên bao nhiêu phái quân tinh nhuệ xuất chinh đó, dù là mấy chục vạn binh cũng tổn thất thảm trọng, thu gì.