TÂN NƯƠNG VUNG TAY MỘT CÁI, ĐẠI GIA THỔ PHỈ SAY NHƯ ĐIẾU ĐỔ
1
Đêm động phòng hoa chúc, đánh .
Hắn chẳng những tức giận, mà còn ngăn đám định xông lên dạy dỗ .
Hắn lau m.á.u nơi khóe miệng, nụ phần điên cuồng:
“Đã quá! Gia nương tử đánh …”
“Nàng hôm nay dám đánh , ngày mai ắt dám dẫn bọn đánh thiên hạ!”
“Đi theo nữ nhân như , mới thịt ăn!”
1
Nến hồng cháy rực, ánh sáng đỏ rực phủ đầy gian phòng, chói mắt vô cùng.
Không khí tràn ngập mùi son phấn rẻ tiền pha lẫn mùi rượu hôi nồng, khiến buồn nôn.
Bộ hỉ phục đỏ rực chẳng lột từ xác c.h.ế.t nào, vải vẫn còn vết m.á.u khô và nước mắt ráo.
Bát thuốc ép uống bắt đầu phát tác.
Một luồng nhiệt lạ từ bụng bốc lên, tay chân mềm nhũn vô lực.
Ta gắng gượng tựa mép giường, cắn chặt môi , dùng đau đớn để níu giữ chút lý trí còn sót .
Tiếng chiêng trống ngoài tiền viện rền vang, tiệc mừng chiến thắng đang náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay, phục kích trong lúc dẫn quân diệt phỉ, rơi tay giặc — trở thành chiến lợi phẩm.
Hiện giờ đang giam trong tân phòng, chờ đợi "phu quân" mà đám thổ phỉ sắp đặt.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo những lời bỡn cợt thô tục:
“Chúc mừng đại đương gia, ngờ tiểu tướng quân phủ Trấn Bắc xinh thế!”
“Con nha đầu giỏi đánh trận cũng vô dụng, cuối cùng chẳng cũng trở thành món ngon giường ... hắc hắc!”
“Nàng phúc khí lắm, gặp đại đương gia nhà ! Theo đại đương gia đánh thiên hạ, ăn ngon mặc , hưởng vinh hoa phú quý cả đời!”
“Két——”
Cửa phòng đẩy .
Một bóng nồng nặc mùi rượu lảo đảo bước .
Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ ướt át quét qua từ đầu đến chân, nhếch môi gằn:
“Hic… tiểu… tiểu mỹ nhân…”
Hắn lảo đảo nhào tới, miệng lẩm bẩm:
“Gấp, gấp lắm … để phu quân thương nàng cho thật nhiều…”
Mùi rượu nồng nặc và mùi hôi thể xộc tới khiến dày cuộn lên từng hồi, lập tức căng cứng.
Ngay khoảnh khắc bàn tay thô ráp nhớp nhúa sắp chạm mặt , nghiêng tránh né, đồng thời vớ lấy bình rượu giấu giường...
Dốc bộ sức lực, nện thẳng đầu !
“Bốp!”
“Con tiện nhân … chán sống hả?!”
Tên đại đương gia kịp phản ứng, thể loạng choạng, m.á.u tươi chảy từ trán xuống.
cơn thịnh nộ mà dự đoán xuất hiện.
Thời gian như đông .
Hắn yên một lúc lâu, chậm rãi giơ tay chạm vết thương.
Đôi mắt vốn đục ngầu mơ màng, bỗng trở nên sáng rõ, sắc bén, còn ẩn hiện vẻ...
Kinh ngạc? Kỳ quái? Mới lạ?
Hắn chằm chằm vệt m.á.u đỏ ngón tay, khẽ:
“Thú vị thật…”
Ánh mắt chuyển sang .
Chỉ một ánh , khí chất cả đổi — như thể một khác nhập xác.
Thậm chí còn toát khí chất tuấn mỹ tà mị, khó đoán vô cùng.
Lòng trầm xuống: đúng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-vung-tay-mot-cai-dai-gia-tho-phi-say-nhu-dieu-do/1.html.]
Ánh mắt … của một tên thổ phỉ!
Ngoài cửa, đám lâu la thấy động tĩnh thì xô cửa ùa .
“Đại đương gia ?”
“Con tiện nhân dám đánh ?!”
Tiêu Liệt giơ tay ngăn bọn chúng , ánh mắt vẫn rời khỏi .
Hắn lau m.á.u nơi khóe miệng, như kẻ điên:
“Đã quá! Gia nương tử đánh mà…”
“Nàng hôm nay dám đánh , ngày mai nhất định dám dẫn bọn đánh thiên hạ!”
“Đi theo nữ nhân thế mới thịt ăn! Biến hết cho ! Đừng phá hứng!”
Đám lâu la lập tức hiểu lầm là trò vui mới của đại đương gia, liền hò reo:
“Đánh thiên hạ! Có thịt ăn!”
Ầm ĩ một hồi rút lui.
Căn phòng trở yên tĩnh.
Tiêu Liệt cũng rõ ràng thở phào.
Nét mặt còn vẻ bỉ ổi thô tục ban đầu, đó là ánh mắt tỉnh táo và tò mò.
Hắn chầm chậm bước gần, thì thầm lẩm bẩm:
“Chết tiệt… đúng là xuyên ? Còn tặng luôn cô vợ xinh thế …”
“ là khởi đầu thần tiên…”
Nến đỏ cháy lách tách.
Làn nóng trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên từng đợt, mỗi lúc một mãnh liệt.
Hô hấp bắt đầu dồn dập, tầm ngày càng mơ hồ.
Tay siết chặt cây trâm bạc mài nhọn giấu trong tay áo, mắt chăm chăm cổ họng Tiêu Liệt, chỉ chờ tiến thêm một bước…
dừng cách mấy bước.
Ánh mắt trong trẻo lạ thường chăm chú quan sát , mày cau càng lúc càng chặt.
Ta thể cảm nhận , thở của cũng bắt đầu rối loạn.
Đột nhiên, thấp giọng mắng chửi:
“Mẹ nó… cái thể … khốn kiếp, nguyên chủ ngu xuẩn tự uống thuốc!”
Trán bắt đầu rịn mồ hôi hột.
“Vợ … À , nương tử ,” – đè thấp giọng – “nàng hạ thủ lưu tình , cất hung khí , sẽ hại nàng!”
Tay bất giác siết chặt hơn.
Hắn giấu trâm bạc?
Chưa kịp phản ứng, cánh tay giơ lên —
“Xoảng ——”
Nước lạnh ngắt hắt thẳng lên đầu, lên .
Làn lạnh thấu xương khiến rùng run lên, y phục ướt sũng dán chặt da thịt.
Sợi dây thần kinh trong lòng giải vây tạm thời buông lỏng thì nay căng như dây đàn.
Nhục nhã, phẫn nộ, cộng thêm sự giày vò của dược tính khiến mắt cay xè.
Ta ôm chặt lấy tà áo lạnh buốt, hình run rẩy.
Trong lòng cam tâm.
Chẳng lẽ hôm nay chịu nhục tại nơi ?
Ta định cầm trâm bạc liều mạng —
“Đừng đó nữa!” – giọng Tiêu Liệt khản đặc, gần như gào lên –
“Trong tủ… ngăn cùng, dây thừng gai…”
“Mau! Trói !”