TÁN LẠI CHỒNG YÊU
Chương 1
"Cậu chắc chắn là Trần Tự đang ở đây chứ?”
Tôi nghi hoặc nhìn quán bar trước mặt.
Người đàn em tôi kéo đi dẫn đường vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Anh Tự giờ này chắc chắn ở đây, chị vào là gặp ngay thôi.”
Tôi: “…”
Hóa ra người chồng tương lai của tôi, người từng dịu dàng, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, lúc hai mươi mấy tuổi lại là một tay chơi chính hiệu?
Anh ta còn lừa tôi rằng hồi đi học anh chỉ chuyên tâm vào việc học, ha ha.
Tôi cười nhạt vì tức giận nhưng vẫn chuyển tiền dẫn đường như đã hứa.
“Cảm ơn chị Giang!”
Cậu đàn em xác nhận số tiền, sau đó nghi hoặc nhìn tôi: “Anh Tự nổi tiếng là dân chơi khu này, chị tìm anh ấy làm gì?”
“Tôi tìm chồng tương lai của tôi để nói chuyện đời.”
Nói xong, tôi bỏ lại ánh mắt hóa đá của đàn em, đẩy cửa bước vào.
Trong quán bar tối tăm, tiếng nhạc ồn ào đến điếc tai.
Nam nữ nhảy sát vào nhau, không khí tràn ngập hormone đến mức như sắp tràn ra ngoài.
Tôi nheo mắt để thích nghi với ánh sáng, từ chối hai người đàn ông mời nhảy rồi cuối cùng cũng thấy Trần Tự ở một dãy ghế gần sàn nhảy.
Hoàn toàn khác với người đàn ông tương lai luôn ăn mặc chỉnh tề, môi luôn nở nụ cười.
Trần Tự trước mắt tôi, áo sơ mi cởi đến tận xương quai xanh, tóc dài che gần hết mắt.
Anh bắt chéo chân, một tay cầm ly rượu lắc lư, uể oải tựa vào ghế sofa, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn người đầy ngông nghênh.
Nhưng khổ nỗi, anh ta quá đẹp trai.
Mỗi động tác đều như diễn phim xã hội đen, thêm vào đó là cách những người xung quanh nịnh bợ anh, khiến anh càng nổi bật như một ngôi sao giữa đám đông.
Đây là một Trần Tự tôi hoàn toàn xa lạ.
Trẻ trung, ngạo mạn, phóng khoáng, mắt cao hơn đầu.
Và cũng là một Trần Tự chưa yêu tôi.
2
Hai người bạn trai trước của tôi đều là kẻ tồi tệ.
Một người ngoại tình, “cắm sừng” tôi.
Người kia thì vừa mới quen đã muốn lợi dụng gia đình tôi, lợi dụng tôi không thương tiếc.
Trần Tự là bạn trai thứ ba của tôi.
Anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên năm tôi 27 tuổi, đeo bám không ngừng suốt một năm mới cưa đổ được tôi.
Người đàn ông dứt khoát trong thương trường lại kiên nhẫn chọn hoa mỗi ngày, nấu gừng tươi cho tôi mỗi khi đến kỳ, chăm sóc chu đáo đến mức không thể chê trách.
Sau khi yêu nhau, anh vẫn giữ thói quen quan tâm đó.
Anh không can thiệp vào công việc hay sở thích của tôi, nhưng cũng không nuông chiều một cách mù quáng. Anh luôn suy xét thiệt hơn và đưa ra lời khuyên hợp lý.
Chỉ khi ở khía cạnh tình cảm, anh mới trở nên như cậu trai trẻ nôn nóng, ngay khi mọi thứ ổn định thì vội vàng đeo nhẫn vào tay tôi, dụ tôi kết hôn.
Tình cảm của chúng tôi luôn tốt đẹp, dù đã lớn tuổi, nhưng anh luôn khiến tôi cảm thấy như một cô gái nhỏ được chiều chuộng.
Trước ngày tôi tái sinh, anh còn ngượng ngùng hỏi liệu có thể hoãn việc sinh con, vì không muốn phá vỡ thế giới hai người.
Khi tôi đồng ý ngay, anh vui vẻ như con cáo vừa ăn trộm được gà, khiến tôi mệt mỏi đến đau lưng nhức mỏi.
Nhưng không ngờ, chỉ ngủ một giấc, tôi tái sinh về thời đại học.
Người chồng hoàn hảo của tôi biến mất, chỉ sau một đêm tôi lại độc thân.
Lúc này, tôi đang ở giai đoạn mập mờ với người bạn trai tồi đầu tiên.
May thay, hiện tại mới chỉ dừng ở mức mập mờ, chưa chính thức hẹn hò.
Tôi dứt khoát cắt đứt mối quan hệ độc hại này, dựa theo lời Trần Tự từng nói, nhờ một người quen tìm đến trường anh.
Và rồi, tôi chứng kiến cảnh tượng này.
Phiên bản giới hạn của Trần Tự – gã trai ngông cuồng.
Tôi hít sâu một hơi, bước tới, vỗ nhẹ vào vai anh ta.
Người chồng tương lai tiêu chuẩn “nô lệ của vợ” này thậm chí không thèm ngẩng mắt, lạnh lùng nói: “Không cho WeChat.”
Tôi: “…”
Chưa bao giờ bị Trần Tự “chặn họng” như vậy, suýt nữa tôi nghẹn chết, ho sặc sụa vài tiếng mới bình tĩnh lại.
Xung quanh mọi người cũng đồng loạt nhìn qua, có người cười nhạo, có người hóng chuyện.
Nếu là tôi trước khi tái sinh, còn trẻ và rụt rè, chắc chắn sẽ cười gượng hai tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng sau từng ấy năm bên cạnh Trần Tự, sự tự ti của tôi đã âm thầm biến mất, thay vào đó là một sự mặt dày khó tả.
Trong lòng lặng lẽ ghi nợ anh ta một khoản, tôi liếc nhìn chiếc chìa khóa xe trên bàn, mỉm cười: “Nếu tôi thắng anh trong một trận đua xe, anh cho tôi WeChat, thế nào?”
Trong tương lai, Trần Tự bận rộn công việc, nhưng đua xe là sở thích duy nhất của anh lúc rảnh.
Nếu không phải quyền quản lý tài chính nằm trong tay tôi, với thói quen thấy xe đẹp là muốn mua, anh ấy có mua thêm mười cái gara cũng không đủ chỗ chứa.
Khi đó, anh thường tiếc nuối nói với tôi rằng, thật đáng tiếc vì anh không quen tôi lúc trẻ. Nếu gặp, chắc chắn sẽ cho tôi thấy phong thái “vua đường đua” của anh.
Anh cũng từng nói, nếu tôi muốn “kích” anh thời trẻ, đua xe là cách hiệu quả nhất.
Quả nhiên, chưa đợi tôi đưa ra điều kiện khác, Trần Tự đứng bật dậy, vẻ mặt khó chịu, cuối cùng cũng nhướng mày liếc nhìn tôi.
Anh ngẩng cao đầu: “Nếu cô thua, cô phải quỳ ba cái rồi đi.”
3
Có trò hay để xem, chẳng ai từ chối.