Ta Không Phải Hí Thần

Chương 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong quán rượu hôi nồng, tiếng hô hố vang lên phá tan lặng ngắn ngủi.

“Ha! Vừa đuổi một thằng Ngô, đến thêm một đứa nữa. Mã trưởng quan đúng là lòng mà!”

“Lòng cái gì? Nếu hôm qua mày quá đà, thằng Ngô sợ đến mức bỏ chạy? Nó mà chịu ở vài hôm, bọn tao còn tha hồ chơi.”

tao thấy thằng còn ngon hơn thằng hôm qua đấy. Trông sáng sủa phết.”

“Hôm nay ai nấy kiềm chế một chút. Lão Tiền nhắn , mà để xổng mất thêm nữa thì khỏi mong ai đến nữa.”

“Xổng? Lần ? Không dễ ...”

Một gã đàn ông gầy nhẳng chậm rãi dậy. Hốc mắt lõm sâu, da trắng nhợt như xác chết. Ánh khóa chặt Trần Linh:

“Không tệ, trẻ, mặt mày tươi tỉnh. Linh kiện chắc bán giá đấy.”

“Cốt Đao, chơi lớn coi chừng rắc rối về ...” Một kẻ khác nhắc nhở.

“Hừ! Cả phố Băng Tuyền tai ách càn quét, chẳng do đám chấp pháp thất trách ? Đòi tí bồi thường cũng chắc?” Giọng Cốt Đao lạnh lẽo như d.a.o cứa.

Đám nhếch mép, ánh mắt đầy tham lam soi xét Trần Linh – như một bầy sói chằm chằm con mồi tự bước hang.

Trần Linh vẫn yên. Hắn lôi từ trong áo một cây bút, nhẹ nhàng gõ lên bảng biểu trong tay.

“Cốt Đao, ?” Trần Linh cúi đầu, ghi tên lên giấy.

“Vậy bắt đầu từ mày. Đêm Băng Tuyền càn quét, mày đang ở ?”

Không khí trong quán như đông cứng. Mọi ánh mắt đầy kinh ngạc. Thằng nhóc ... điếc sợ s.ú.n.g ? Hôm qua Ngô Hữu Đông còn c.h.ế.t lặng tại chỗ, thốt nổi một câu. Còn thằng ? Đi sào huyệt của bọn chúng mà dám tra hỏi?! Gan lớn ngu xuẩn?

Mí mắt Cốt Đao hạ thấp, một tia sát ý lóe lên. Hắn tiến gần từng bước, tiếng giày ma sát mặt gỗ rờn rợn.

“Muốn tao ở ?” Cốt Đao thổi nhẹ lên móng tay đen sì, đó bất ngờ lao tới, bàn tay trắng bệch như vuốt chim ưng chộp lấy cổ Trần Linh.

“Ở giường mày đó!!”

khoảnh khắc , ánh lạnh lóe lên trong mắt Trần Linh. Cánh tay vung ngược, cây bút trong tay cắm phập lòng bàn tay Cốt Đao!

“Aaaghhh!!!” Tiếng thét đau đớn xé họng. Chưa kịp định thần, đầu một bàn tay khác ép mạnh xuống!

Binh Thần Đạo – Đường của Thẩm Phán – Giai đoạn ba: [Vũ Khúc Giết Chóc]!

Rầm!!

Máu b.ắ.n tung tóe. Sàn gỗ nứt toác, Cốt Đao ghim chặt xuống đất như bao rác.

Phiêu Vũ Miên Miên

Quán rượu chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t . Chiếc áo khoác dày Trần Linh nhẹ nhàng lay động, bóng dáng như một kẻ đến từ địa ngục.

“Tập kích chấp pháp – trọng tội.” Giọng lạnh lùng, từng chữ như búa giáng.

Hắn từ tốn dậy, phủi vết m.á.u tay, ánh mắt quét qua đám đang c.h.ế.t sững.

【Giá trị mong đợi +2】

【Giá trị mong đợi +2】

...

Không khí căng như dây đàn. Đám du côn bàng hoàng phẫn nộ. Trong tích tắc, ba kẻ rút súng, nhắm thẳng Trần Linh!

“Mẹ nó, chơi cứng hả?!”

Ngay lúc chúng bóp cò, Trần Linh lật ngược bàn rượu chắn . Tiếng gỗ rạn vang lên chan chát. Hắn nửa khom , lợi dụng quán loạn thành mớ, luồn như bóng ma.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-27.html.]

Chát!

Một chai rượu nặng trịch đập nát mặt tên gần nhất. Máu hòa lẫn mảnh thủy tinh tóe tung.

Hắn xoay , thúc cùi chỏ, gã lăn bất tỉnh.

Hai họng s.ú.n.g còn nhả đạn điên cuồng. Ánh lửa lóe trong bóng tối. Đạn rít qua khí, xé rách áo khoác Trần Linh nhưng chạm da .

Đây là đầu dùng Vũ Khúc Giết Chóc. Cảm giác như thể mất trọng lượng, linh hoạt đến mức khó tin. Trong gian hẹp tối om, di chuyển như u linh.

Chỉ cần động tác nâng súng, thể né khi cò s.ú.n.g kịp kéo. Điều kiện tiên quyết: địch quá đông.

Khi tên đầu tiên ngã xuống, hai kẻ còn rùng . Ánh mắt bấn loạn, cố tìm bóng giữa những chiếc bàn đổ nhào. thứ vô vọng. Một tiếng xé gió vang lên bên tai, bóng tối ập xuống ý thức của chúng.

Trần Linh giật khẩu s.ú.n.g từ tay gã ngã, nòng, lạnh lùng bóp cò.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng, tiếng gào, tiếng bàn ghế gãy vỡ hòa thành bản nhạc hỗn loạn. Máu văng tung tóe. Mười bốn kẻ lúc đầu, giờ chỉ còn một – tất cả đều rạp, rên rỉ như chó dẫm đuôi.

Hắn ném khẩu s.ú.n.g hết đạn sang một bên, giẫm lên n.g.ự.c một đại hán gãy bốn xương sườn, tiếng rên thảm thiết mà chẳng buồn liếc. Ung dung bước đến chiếc ghế còn lành lặn, xuống, chân vắt chữ ngũ.

“Ông chủ, một ly Whisky.” Hắn hờ hững đạp thêm một cú tên chân, khiến gào thảm: “Tính tiền .”

Gã chủ quán độc nhãn cứng suốt quá trình, giờ mới dám thở. Ánh mắt lão Trần Linh đầy sợ hãi.

Người trẻ ... thật chỉ là dự chấp pháp quan?! Lão thề, bảo là chấp pháp thực thụ, lão tin ngay!

Thu khẩu s.ú.n.g lục giấu trong tay, lão ngoan ngoãn pha rượu, đặt ly Whisky lên quầy.

“Tên.” Trần Linh nhấc bảng biểu, giọng nhàn nhạt.

Không ai trả lời.

“Hỏi mày đó!”

Một cú đá giáng chỗ xương gãy khiến gã chân tru lên:

“Aaaa! Lý... Lý Mãng! tên Lý Mãng!!”

“Đêm tai ách xâm lấn, mày ở ?”

“Ở... ở ngay quán ...”

“Có thấy hình dạng nó ?”

“Hình... hình như ... Lúc đó vệ sinh, thấy nó lướt qua ngoài đường... chắc là hình ...”

Trần Linh . Hắn nhấc ly Whisky từ quầy, lắc nhẹ. Đá lạnh va thành ly kêu lanh canh.

Rồi cúi xuống, từ từ dội rượu vết thương m.á.u me be bét của Lý Mãng.

“Aaaaaa!!!” Tiếng thét vang vọng khắp quán, như tiếng lợn chọc tiết.

thật! Toàn bộ là sự thật!!”

Trần Linh nheo mắt, giọng lạnh hơn băng:

“Trong luật chấp pháp, chứng cứ xác thực mà báo cáo dựa mấy chữ ‘hình như’, ‘chắc hẳn’... đều là tung tin đồn nhảm. Hiểu ?”

Hắn nghiêng ly, rượu tràn xuống càng nhiều. Lý Mãng run rẩy như lên cơn co giật.

“...Không!! Không thấy!! thấy gì hết!!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận