Cùng lúc đó, Trần Linh lặng lẽ bước tới từ phía đám chấp pháp. Ánh mắt lướt qua những đang canh giữ hiện trường, cuối cùng dừng gương mặt đầy biến dạng vì hoảng loạn của Lý Tú Xuân.
Ngay khoảnh khắc thấy , con ngươi Lý Tú Xuân co rút kịch liệt!
“Ngươi… là ngươi!!” Lý Tú Xuân đột nhiên phát điên, liều mạng giãy giụa khỏi dây trói, gào rú đến khản giọng: “Ngươi chết!! Ngươi sớm c.h.ế.t !! Tai ách!! Ngươi là tai ách!!”
Giữa màn đêm ẩm lạnh, tiếng gào của bà như xuyên thẳng xương tủy, khiến ai cũng rợn tóc gáy. Trần Linh chỉ lặng lẽ đó, phụ nữ nuôi khôn lớn bằng ánh mắt phức tạp, rõ là đau lòng, thất vọng, lạnh lùng.
“A Yến... A Yến.” Trần Linh sang khẽ gọi. Trần Yến vẫn yên bên cạnh, đôi mắt vô hồn về phía đang phát cuồng.
“Ngươi qua bên nghỉ chút ... chuyện để lo.” Giọng trầm thấp, nhẹ nhưng kiên định.
Trần Yến sững , mãi mới hồn . Hắn gật đầu, gì, bước một góc khuất ánh sáng. Ở đó, xuống ôm đầu gối, thể run rẩy, co thành một khối nhỏ bé.
“Cái gì thế ? Không nhét vải miệng ?” Một chấp pháp quát đồng nghiệp, nhanh chóng nhặt mảnh vải trắng nhét miệng Lý Tú Xuân, ngăn tiếng hét của bà .
Hắn thở dài, Trần Linh với ánh mắt thương cảm: “Đừng quá để tâm… Mẹ ngươi kích thích quá mạnh, tâm trí còn tỉnh táo nữa.”
“Chúng sẽ đưa họ bệnh viện tâm thần để điều trị. Nếu thuận lợi, vẫn khả năng hồi phục.”
“Trong thời gian đó, ngươi thể đến thăm bất cứ lúc nào.”
Nói xong, chấp pháp hiệu, đám lập tức đưa Lý Tú Xuân và chồng nhanh về tổng bộ.
Trần Linh chỉ lặng lẽ theo bóng lưng hai họ. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Họ là nuôi dưỡng nguyên chủ – Trần Linh của kiếp , nhưng cũng chính họ là lấy mạng sống của .
Nếu xét theo góc của nguyên chủ, món nợ giữa họ và thanh toán. Không còn ân, cũng chẳng còn oán.
Trần Linh hiện tại – kẻ kế thừa ký ức và cảm xúc của nguyên chủ – cảm nhận rõ ràng rằng, nguyên chủ từng thật sự oán hận họ. Hắn chỉ thương – Trần Yến. Chỉ vì đứa em , mới sẵn sàng hy sinh chính .
Nếu như cha từng một lời giải thích, lẽ nguyên chủ sẽ chấp nhận. Tiếc rằng, họ từng tin tưởng … chỉ bởi vì là đứa con nhặt về.
________________________________________
“Ngươi là Trần Linh?” Một bóng tiến tới gần . “Vừa ngươi ?”
Trần Linh đầu , ánh mắt còn mơ hồ, như đánh thức khỏi một giấc mộng dài. “Đại nhân… rốt cuộc ở đây xảy chuyện gì?”
“Ta mới là hỏi.” Người nhíu mày. , khi gương mặt vẫn còn bàng hoàng của thiếu niên, cũng dịu giọng : “Có một tai ách đột nhập nhà ngươi, khiến cha ngươi hoảng loạn. May mà họ phản kháng gì, nên hiện tại nguy hiểm đến tính mạng.”
“À…” Trần Linh cúi đầu, tay siết chặt bộ đồ đang ôm trong lòng: “Tối nay dẫn luyện kịch.”
“Luyện kịch?” Người cau mày. “Kịch gì?”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Kịch truyền thống.” Trần Linh giơ bộ hí phục xếp gọn trong lòng lên. “Đây là phục trang.”
Thấy , ánh mắt cảnh giác của chấp pháp dịu một chút. Rõ ràng, một chuẩn như thì lời cũng đáng tin hơn.
“Hai luyện ở ? Có ai trông thấy ?”
“Chúng tới khu đất hoang cuối phố Hàn Sương phía đông… ai thấy cả. Đệ da mặt mỏng, ngại biểu diễn mặt khác, nếu thì luyện ở cửa nhà cho tiện .”
Người gật đầu: “Gần đây yên , đừng lung tung. Nếu chuyện gì, tìm . Ta tên Giang Cần, tuần tra ở quảng trường phía .”
“Vâng.” Trần Linh khẽ đáp.
“ ,” Giang Cần chợt nhớ . “Đệ ngươi ?”
“Hắn dọa sợ, đang trốn ở .” Trần Linh chỉ về phía góc tối, nơi Trần Yến vẫn đang co ro, chẳng khác gì một chú mèo nhỏ lạc đường.
Giang Cần liếc mắt theo, gật gù.
, đột nhiên hỏi tiếp:
“Nhà ngươi mấy đứa con nít?”
Trần Linh tim khựng .
“Hai đứa.” Hắn trả lời.
Ánh mắt Giang Cần thoáng sắc lạnh: “Chỉ hai đứa?”
Giọng đổi, nhỏ nhưng rõ ràng đầy ẩn ý. Trần Linh – từng sống trong sân khấu và thấu hiểu từng chút biểu cảm – ngay lập tức phát hiện điều đó. Hắn giả vờ ngây ngô: “Sao ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-15.html.]
“Bởi vì…” Giang Cần chậm rãi , “tối qua khi chúng thấy cha ngươi ở bãi tha ma, họ đang tế bái nhi tử. Nếu cả hai đứa con trai đều còn sống, … họ tế là ai?”
Không khí lạnh như đóng băng.
Trần Linh nhíu mày, như chợt nhớ điều gì:
“À… Là chuyện đó.” Hắn khẽ , giọng bình tĩnh: “Nhiều năm , khi sinh A Yến, còn mang thai một nữa. vì sức khỏe yếu, đứa bé sinh bao lâu mất.”
“Cha chôn đứa bé ở núi. Hằng năm đến sinh nhật đứa bé, họ vẫn đến tế bái.”
“Hồi đó cũng còn nhỏ, chỉ nhớ mang máng thôi.”
Hắn thêm một câu mập mờ, để nếu hỏi tiếp, vẫn thể đùn đẩy trách nhiệm cho ký ức mơ hồ.
Giang Cần trầm ngâm một lúc gật đầu: “Ra là c.h.ế.t yểu… chẳng trách trong hồ sơ ghi.”
Có vẻ cũng định điều tra sâu thêm. Ghi chú mấy dòng, rời .
Trần Linh lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngờ đêm nay trùng hợp đến : cha nuôi cũng bãi tha ma, đúng lúc đụng chấp pháp. Suýt chút nữa thì bại lộ.
________________________________________
“À, còn một việc!” Giang Cần đột nhiên .
Trần Linh: “…?”
Hết trời?!
Trong đầu giật thót, nhưng Giang Cần chỉ rút một phong thư, đưa cho .
“Chúng tìm Trần Đàn. Là thư triệu tập – lệnh của chấp pháp gửi cho ngươi. Sáng mai đến tổng bộ trình diện, đừng để trễ.”
Dứt lời, rời thật.
Trần Linh theo bóng dáng biến mất của chấp pháp, lòng dần dần bình tĩnh .
Hắn về phía góc tường, nơi Trần Yến vẫn thu .
“A Yến…” Trần Linh khẽ gọi, nhưng gì.
Sự việc đêm nay, dù ngốc thế nào cũng hiểu : kẻ gây vụ tai ách trong nhà chính là Trần Yến. Cho dù là do “ xem” cướp thể xác, thì Trần Yến cũng còn là một đứa bé vô tư nữa.
Trần Linh – từng giỏi dối, từng thuộc làu hàng trăm kịch bản – giờ đây cạn lời.
“Ca.” Trần Yến nhỏ giọng. “Ta mệt...”
Chỉ ba chữ, nhưng khiến Trần Linh sững .
Không trách móc, chất vấn, sợ hãi. Trần Yến vẫn bằng đôi mắt nâu trong vắt, yên tĩnh như ngày.
Trần Linh thể đoán nổi đứa em đang nghĩ gì. Hắn cúi , nhẹ nhàng xoa đầu Trần Yến.
“Nếu mệt thì ngủ … ca sẽ trông chừng cho ngươi.”
________________________________________
Ngôi nhà từng ấm áp giờ thủng lỗ chỗ. Phòng khách vỡ nát, nếu đạo tặc ngang mà tiện tay trộm chút gì thì đúng là với nghề.
Trần Yến trở về chiếc giường quen thuộc, cuộn tròn trong chăn. Trần Linh bên cạnh, lưng tựa tường, đầu ngẩng lên bầu trời đêm qua mái nhà thủng.
Trên cao là bầu trời đen tuyền, rải rác cực quang xanh lam mềm mại như lụa, kéo dài như mộng ảo. Đây là đầu tiên Trần Linh thật sự kỹ bầu trời thế giới .
Ngay khoảnh khắc , phiền não trong dường như lắng xuống.
“Ca, lạnh ?” Giọng Trần Yến vẳng từ trong chăn.
“Không lạnh.”
“Ừm…”
Không ai thêm lời nào. Chỉ còn tiếng thở đều đặn vang vọng trong gian.
Không bao lâu , Trần Linh cũng .