Đám xung quanh , ai cũng bàng hoàng, thấp thỏm.
Tần Cửu Xuyên chậm rãi nâng tay, khẽ chạm chiếc cúc áo may lệch ngực.
Giọng trầm tĩnh, từng chữ rõ ràng và nặng nề:
“Ba năm , cưới vợ.”
“Hai ngày , cô mất tích.”
Anh siết chặt ngón tay, đột ngột ngẩng đầu đám đông mặt.
Gương mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt sâu thẳm dậy sóng giận dữ như bão ngầm.
“Lúc mất tích, cô đang mang thai bảy tháng.”
Nói đến đây, khóe môi Tần Cửu Xuyên khẽ nhếch lên, một nụ nhẹ… nhưng lạnh đến rợn .
Giọng nhỏ một chút, nhưng rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Việc thứ hai...tìm kẻ nào chuyện .”
“, Tần Cửu Xuyên, sẽ tự tay lột da nó.”
6
Lúc Tần Cửu Xuyên bước xuống từ chiếc xe Volkswagen đen tuyền bình thường , trời gần sáng.
Anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ kỹ, rẻ tiền... đồ, mang theo ai...
chỉ một , đơn độc cánh cổng sắt hoa văn tinh xảo, trông vô cùng lạc lõng và mệt mỏi.
lặng lẽ theo từ xe bước xuống, ngẩn căn “biệt thự” mắt.
Thì ... đây là nhà của cha ruột .
Khi cánh cổng mở , Tần Cửu Xuyên bước .
thấy một cô gái trẻ trung, xinh bước nhanh , lau nước mắt.
ngây , ánh mắt rời khỏi cô .
Đây chính là mà cha từng nhắc đến...cô con gái nuôi tên Chân Châu, ?
ngờ... cô xinh đến .
cứ ngây đó , cho đến khi Tần Cửu Xuyên bước đến gần họ, mới lực kéo của khiến hồn trôi theo.
“Anh rể…”
Chân Châu gọi một tiếng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
mở to mắt, c.h.ế.t sững.
Tại ... con gái đến thế, khiến khác xót xa đến ?
Không giống .
Mỗi ức hiếp, chỉ như con nít, đến mức nước mắt, nước mũi đều lau lên áo Tần Cửu Xuyên, chẳng giữ chút hình tượng nào.
sang Tần Cửu Xuyên.
Khuôn mặt vẫn bình tĩnh, biểu cảm, chỉ khẽ liếc Chân Châu lập tức dời mắt .
“Cha vợ thế nào ?”
“Sau khi tin chị mất tích, ngất ngay tại chỗ…”
Chân Châu nức nở :
“Cha đang chờ ở trong… em đưa .”
“Vất vả .”
Tần Cửu Xuyên theo cô trong tòa nhà chính.
Chân Châu đầu lau nước mắt, cẩn thận trẹo chân.
thấy Tần Cửu Xuyên đưa tay đỡ kịp:
“Cẩn thận.”
Cô vội thẳng, mặt ửng đỏ, lí nhí cảm ơn:
“Cảm ơn rể…”
7
Tần Cửu Xuyên hiệu bảo cô dẫn đường.
Đi vài bước, vòng qua một gốc cây hoa, thấy nữa.
theo.
thấy khó chịu…
Làm ma , mà vẫn còn ghen, giận thế ?
giận dỗi cũng vô ích.
Tần Cửu Xuyên thấy , cảm nhận ...cũng chẳng thể dỗ như nữa.
Mà hồn … chẳng thể rời xa .
lặng lẽ theo họ bước nhà chính.
Tần Cửu Xuyên xuống, thì lùi xa, chui tạm cái bình hoa, chán nản xổm gặm móng tay.
Về cha ruột, thật lòng nhiều chấp niệm.
Một là vì quá lâu , thật sự quên.
Sau khi đầu óc tổn thương, cũng nghĩ đơn giản hơn, ít suy tính.
Hai là… luôn cảm thấy, trong thâm tâm , một nỗi sợ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-lai-trong-vong-tay-ong-trum/chuong-2.html.]
cha chắc cũng nhận một đứa con gái khờ khạo như .
Huống chi, họ một đứa con nuôi xinh , hiểu chuyện như Chân Châu.
8
“Cửu Xuyên , con bé Bảo Nhi của nhà bác... chắc chịu khổ nhiều lắm , đúng con?”
Mẹ run run nắm lấy tay Tần Cửu Xuyên, mái đầu bạc trắng, đôi mắt đỏ hoe.
Bà tha thiết, nước mắt từng hàng tuôn rơi.
“Con bé , hỏi gì cũng chịu … chỉ bảo là sống , con đối xử với nó…”
“ thể? Một đứa bé bắt cóc từ nhỏ, thể khổ chứ…”
“Bác với cha nó mong ngóng suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi con bé trở về…”
“Vậy mà mới về bao lâu… mất tích …”
“Nó còn đang mang thai nữa… Không mấy ngày nay trôi dạt nơi nào, ăn no, ngủ …”
Bà mãi ngừng, cho đến khi cha lên tiếng:
“Thôi đủ , em hỏi thì Cửu Xuyên trả lời ?”
Chân Châu vội đỡ xuống.
Bà nắm tay cô , Chân Châu cũng im lặng theo.
từ lúc nào trôi đến mặt cha , quỳ xuống.
Khoảng cách gần như , mới rõ gương mặt xinh ngày xưa nay tiều tụy vì thương con.
thấy ánh mắt cha lẫn nước mắt đục ngầu nơi khóe mắt ông.
Thậm chí, cả sự đau buồn nơi Chân Châu, cũng thật chân thật, giả dối.
“Mẹ… Cha…”
Tận mắt thấy cha ruột, cảm xúc … khác so với việc qua điện thoại.
Sợi dây m.á.u mủ tưởng đứt rời, trong khoảnh khắc đó… sống .
thật sự ôm lấy họ, với họ rằng …
thể nữa .
“Cha, … Con cho tìm Tiểu Ly . Tin rằng sớm thôi sẽ tin tức.”
“Hơn nữa, Tiểu Ly vốn là lương thiện, từng gây thù với ai… chắc chắn sẽ .”
Giọng Tần Cửu Xuyên kiên định lạ thường, khiến cũng thấy yên tâm.
Mẹ lẽ an ủi, mắt bừng sáng:
“Cửu Xuyên… Con thật chứ?”
“Tất nhiên.”
Tần Cửu Xuyên dậy:
“Hai bác hãy giữ gìn sức khỏe. Chuyện của Tiểu Ly… giao cho con.”
“Con nhất định sẽ đưa cô và đứa bé về.”
Anh bước ngoài, cũng chỉ thể theo.
“Châu nhi, con tiễn rể …”
Chân Châu vội lau nước mắt, bước nhanh lên.
“Không cần .”
Tần Cửu Xuyên dừng , sang cô :
“Mấy ngày tới nhờ cô chăm sóc cha và Tiểu Ly.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Đó là bổn phận của em… em nên mà…” Chân Châu vội vã đáp.
Tần Cửu Xuyên gật đầu, gì thêm, sải bước rời .
ánh mắt cha giữ chân, nỡ rời xa, chỉ mong ở cạnh họ.
, vẫn rời theo Tần Cửu Xuyên.
Trên xe
càng lúc càng buồn bã.
Khi xe lăn bánh, Tần Cửu Xuyên bất ngờ đầu cửa sổ:
“Chiếc xe chạy lúc nãy, rõ biển ?”
Tài xế khẽ đáp:
“Vừa nãy lúc tới, để ý . Là xe Tống gia.”
“Tống gia?”
“Vâng. Tống gia và Chân gia là thông gia. Chân phu nhân và Tống phu nhân là bạn lâu năm.”
Tần Cửu Xuyên gật đầu, ánh mắt suy tư.
Nếu thì chuyện Tống phu nhân đến thăm biến cố, cũng là điều dễ hiểu.
“Lái xe .”
Anh ngả ghế, nhắm mắt đầy mệt mỏi.
Lại đưa tay lên, khẽ chạm chiếc cúc áo .
co ro ở ghế , nhất quyết gần.
“Ngốc …”