SAU KHI BỊ NỮ CHÍNH CƯỚP MẤT VẬN MỆNH

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

Chuyện từ hôn quả nhiên chấn động khắp kinh thành, hai họ Tạ – Tần chỉ trong một đêm đã kết oán thành thù.

Dạo này, người nhà họ Tần âm thầm giật dây sau lưng, chuyện Tạ Diên chưa cưới đã nuôi ngoại thất bị đồn thổi rầm rộ, náo động cả thành.

Lúc dư luận đang dậy sóng, Tần thị lang dâng sớ lên triều, cáo buộc Hầu phủ quản giáo không nghiêm, nói rằng Tạ Diên dung túng nữ nhi của tội thần làm ngoại thất, tội này đáng c h ế t.

Phụ thân ta quỳ xuống kêu oan, nói Tạ Diên chỉ là thấy c h ế t không cứu chẳng đành, hoàn toàn không hề có tư tình nam nữ.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Tạ Diên lại thẳng thừng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Bệ hạ! Thần và Chung tiểu thư thật lòng yêu nhau, khẩn cầu bệ hạ ban hôn!”

Phụ thân ta run rẩy chỉ vào mũi Tạ Diên, giận dữ mắng: “Đồ nghịch tử, ngươi…”

Lời chưa dứt đã tức đến ngất xỉu tại chỗ.

Chốn triều đường rối loạn như chợ vỡ, bệ hạ nổi giận, lập tức sai người kéo Tạ Diên xuống, đánh năm mươi trượng. Tiếng la thảm thiết vang tận mây xanh, cuối cùng chỉ còn thoi thóp một hơi, m á u me đầm đìa được khiêng về phủ.

Nhưng bệ hạ vẫn chưa nguôi giận, liền cách chức cả phụ thân ta lẫn Tạ Diên.

Những việc này đều do Văn Dục kể lại cho ta.

Trải qua một trận như vậy, Chung Uyển Nhi muốn bước chân vào Hầu phủ lại càng khó như lên trời. Nàng vẫn đang ở biệt viện của Tạ Diên, người ta phái đến đã sớm theo sát, không để nàng có cơ hội quậy phá.

Cùng lúc đó, Văn Dục cũng đã tìm ra vị trí của bảo khố, nằm trong một khe núi gần kinh thành, phi ngựa một ngày là có thể đi về, mà ta thì vừa hay chẳng ai quản.

Ta và Văn Dục liền lập tức lên đường, suốt đêm mở kho báu.

Lời đồn không sai, trong bảo khố quả thật có vô số vàng bạc châu báu, cùng đủ loại linh đan diệu dược và y thư quý hiếm.

Trong cùng nhất của kho còn treo một bức chân dung mỹ nhân, mắt ngọc mày ngài, nụ cười như xuân về. Dưới bức tranh là một án thư, trên đặt một quyển sách và một phong thư, bên ngoài đề rằng: “Kính gửi Tạ tiểu cô nương tự mở.”

Là để lại cho ta?

Ta mở thư ra xem, mới hay rõ chuyện xưa của Mộc thần y. Ông và mỹ nhân trong tranh là phu thê, tình cảm mặn nồng, vốn là đôi lứa thần tiên, nhưng trời chẳng chiều lòng người.

Phu nhân của ông khi sinh con chẳng may khó sinh, một xác hai mạng.

Người đời gọi ông là thần y, có thể cứu người khỏi tay tử thần, nối thịt sinh xương, thế mà ngay cả thê tử nhi nữ của mình cũng không thể cứu. Ông đau khổ khôn nguôi, từ đó dốc lòng nghiên cứu cách để nam tử mang thai, không ngờ lại thật sự tìm ra. Tất cả được ông ghi chép cẩn thận, để lại cho ta.

Ông nói ta có thiên phú học y, mong ta sẽ kế thừa y đạo cả đời của ông.

Ta bước ra khỏi bảo khố, nói với Văn Dục: “Ta muốn gặp Đại Trưởng công chúa, có thể giả làm tiểu tư theo huynh vào cung không?”

Văn Dục cười nói: “Hà tất phải phiền phức vậy? Đại Trưởng công chúa mỗi tháng đều đến Bạch Vân Quán dâng hương.”

12.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-nu-chinh-cuop-mat-van-menh/chuong-6.html.]

Ta đến Bạch Vân Quán, diện kiến Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa là nhi nữ của Nguyên hoàng hậu, vừa là đích nữ lại là trưởng nữ, vốn dĩ nên là người kế vị danh chính ngôn thuận. Thế nhưng cuối cùng, bệ hạ chỉ phong nàng làm Hoàng tự, mà cái danh hiệu "Hoàng tự" ấy, cũng chỉ là để giữ lời hứa với tiên đế, rằng ngai vàng phải truyền lại cho công chúa.

Nhưng hứa rồi… thì nhất định phải làm sao?

Thiên hạ bây giờ là của bệ hạ, đâu còn là của tiên đế nữa?

"Hoàng tự" chỉ là một danh phận mơ hồ, giống như Hoàng thái nữ, mà cũng chẳng phải. Bệ hạ đã phế bỏ cả chế độ nữ quan, lại còn đem Trưởng công chúa đặt vào vị trí nửa chính nửa hờ ấy… 

Người thật sự muốn để công chúa kế vị sao?

Ai ai cũng nghĩ là không.

Cũng vì thế mà kẻ nào cũng tưởng mình có cơ hội, triều đình trong ngoài đấu đá càng thêm khốc liệt.

Nhưng… thật sự là bệ hạ nghĩ vậy sao?

Ta nói: "Thần nữ cho rằng, bệ hạ vẫn muốn để điện hạ kế vị. Chỉ là chuyện nối dõi luôn là gốc rễ của vương triều. Năm xưa tiên đế truyền ngôi cho bệ hạ cũng là vì thân thể tổn thương, không thể sinh con, nên bệ hạ canh cánh trong lòng, cũng là điều dễ hiểu.”

"Điện hạ là nữ nhi, thân thể lại yếu hơn tiên đế năm đó, chuyện sinh nở nguy hiểm muôn phần, chẳng khác nào bước chân vào Quỷ môn quan."

Trong gian phòng nhè nhẹ hương trầm.

Trưởng công chúa ngồi ngay ngắn, tao nhã nhấp một ngụm trà. Gương mặt mang theo nét tái nhợt yếu ớt bẩm sinh, nhưng không hề làm giảm đi uy nghi nơi nàng.

Nàng đưa mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như có uy áp: "To gan, dám suy đoán thánh ý!"

Ta vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: "Thần nữ được chân truyền từ Mộc thần y, trong tay có linh dược có thể dâng lên điện hạ để điều dưỡng thân thể. Sư phụ thần nữ cũng có nghiên cứu ra linh dược có thể giúp nam nhân sinh con. Sau này điện hạ nạp hoàng phu, để hoàng phu sinh con, ắt sẽ trừ được nỗi lo hậu hoạn!"

Trưởng công chúa khẽ động thần sắc, rõ ràng lời ta nói đã khiến nàng động lòng.

Nàng im lặng quan sát ta một hồi, bỗng bật cười: "Ngươi chính là tiểu thanh mai của Văn Dục? Quả thật gan to bằng trời.”

"Nhưng bản cung lại thích cái tính cách này. Đứng dậy đi."

Ta thở phào một hơi, bò dậy từ dưới đất.

Vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy một người bước ra từ sau bình phong, trên người là long bào sắc vàng rực rỡ.

"Phịch!" 

Ta lại quỳ rạp xuống, lạnh toát cả sống lưng: "Thần nữ tham kiến bệ hạ."

Bệ hạ nửa cười nửa không nhìn ta: "Giờ mới biết sợ à, tiểu nha đầu?"

Trưởng công chúa cười trêu: "Phụ hoàng, người đừng dọa nàng ấy nữa. Kẻo lát Văn Dục biết được lại đau lòng c h ế t mất."

Ta cúi đầu thật thấp, nghe phụ tử họ trêu chọc nhau, trong lòng lại thầm cảm kích vì tin tức Văn Dục cho ta là thật… mối quan hệ giữa bệ hạ và Trưởng công chúa, vốn không hề căng thẳng như thiên hạ đồn đại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận