SA VÀO LƯỚI TÌNH

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến khi tôi bị trật chân trong buổi học thể dục tự chọn, môn đá bóng.

Tôi ngồi xổm dưới đất, mồ hôi vã đầy trán vì đau, bỗng Diệp Sâm chạy tới.

 

Bất chấp sự từ chối của tôi, anh cương quyết cõng tôi đến phòng y tế.

 

Đúng lúc bác sĩ trực không có ở đó.

Diệp Sâm dịu dàng hỏi:

“Đau lắm không? Hay là đi thẳng đến bệnh viện nhé?”

 

Tôi không trả lời. Cứng đầu im lặng.

Thấy tôi cúi đầu không nhìn mình, Diệp Sâm ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Tôi ngay lập tức… nhắm tịt mắt.

 

Diệp Sâm thở dài bất lực.

 

“Anh xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Anh…”

 

Tôi đưa hai ngón tay bịt chặt tai.

Không nghe, không nghe.

 

Diệp Sâm cứng họng.

Không khí lặng đi một cách kỳ lạ.

 

Tôi lén mở một bên mắt.

Nhìn thấy ánh mắt của anh thì lại nhanh chóng nhắm lại.

 

Trong lòng bắt đầu đếm vô nghĩa.

Và đúng lúc đếm tới 13, thì... môi tôi bất ngờ bị một thứ mềm mại chạm vào.

 

Tôi trợn mắt bật dậy, xấu hổ và tức giận chỉ vào anh:

“Anh!”

 

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói:

“Không được yêu đương trong phòng y tế.”

 

Bác sĩ đã trở lại.

 

Diệp Sâm nhìn tôi đang xù lông lên, cố nhịn cười.

Sau khi kiểm tra xong vết thương, anh lại cõng tôi về ký túc xá.

 

Tôi nhất quyết không nói chuyện.

Nhưng khi phát hiện anh đi ra khỏi cổng trường, tôi không nhịn được nữa:

“Anh cõng đi đâu đấy?”

 

Anh nghiêng mặt lại, đầu tôi chạm vào vai anh nên vội né sang bên.

Anh bật cười:

“Về nhà.”

“Chiều không có tiết, mai là cuối tuần, chân em thế này ở ký túc không tiện đâu.”

 

Hai chữ “về nhà” khiến lòng tôi khẽ run lên.

Lúc còn mặn nồng, tôi và anh đã từng nói “về nhà” biết bao nhiêu lần.

Về căn hộ hai phòng ngủ của chúng tôi, về nơi có vô vàn kỷ niệm.

 

Nhưng lúc này, trong lòng tôi lại thấy nặng trĩu.

 

Khi vào khu chung cư, chú bảo vệ còn ló đầu ra chào:

“Ơ kìa, hai đứa lại làm hòa rồi à.”

“Thanh niên mà, giận nhanh nguôi nhanh.”

“Cậu trai à, phải dỗ bạn gái nhiều vào nha!”

 

Diệp Sâm cười gật đầu:

“Vâng, cháu sẽ dỗ cho đến khi cô ấy hết giận mới thôi.”

 

Tôi nhớ rất rõ, sau khi chặn liên lạc của anh, tôi đã đặc biệt căn dặn chú bảo vệ cấm không cho Diệp Sâm vào khu.

Phải ngăn chặn triệt để.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sa-vao-luoi-tinh/chuong-7.html.]

Vậy mà giờ… tôi lại bị anh cõng quay về.

Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu chôn cả mặt vào vai anh vì xấu hổ.

 

14

Diệp Sâm mặt dày ở lại dọn dẹp nhà cho tôi, còn nấu một bàn đầy món tôi thích.

 

Tôi ăn no nê rồi thảnh thơi nằm trên ghế sofa xem TV.

Anh đang rửa chén trong bếp.

 

Nghe tiếng bước chân lại gần, tôi vội nghiêm mặt.

Không dễ gì tha thứ đâu nhé.

 

Mới tốt bụng một chút thế này mà nghĩ tôi sẽ mềm lòng ư? 

 

Không đời nào!

 

Chiếc sofa bên cạnh bị lún xuống, hơi thở của Diệp Sâm bắt đầu xâm nhập vùng an toàn của tôi.

Tôi dịch người sang bên.

 

“Cho anh nói mấy câu được không?”

Giọng anh vang bên tai tôi.

 

Tôi không đáp, cũng không quay đầu lại, nhưng… lại vểnh tai lên nghe.

 

Nhà họ Diệp phá sản là thật.

Nhưng Diệp Sâm không phải tay trắng.

Anh có một tài khoản ở nước ngoài, bên trong là khoản tiền ông bà nội để lại cho anh, ngay cả ba anh cũng không biết.

 

Mẹ anh đúng là người nhà họ Hách, nhưng không thân thiết lắm.

Chuyện “thiên kim giả – thiên kim thật” từng xảy ra với mẹ anh.

 

Khi nhà họ Hách tìm được bà thì bà đã kết hôn.

Sau khi bà qua đời, vì áy náy nên họ Hách mới giúp đỡ anh phần nào.

 

“Cậu anh đối xử với tôi không tệ, nhưng cũng không cùng họ, không thể cứ ngồi chờ ông ấy không có con rồi ban phát quyền lực và tiền bạc cho mình được.”

“Như thế chẳng khác gì có dã tâm.”

 

Tôi hoàn toàn không biết về mẹ Diệp Sâm.

Thì ra quan hệ với nhà họ Hách là như vậy.

 

Ba anh… đúng là cầm thú.

Dù hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà ông ta lại đẩy anh ra làm kẻ bị ruồng bỏ.

 

Tôi quay mặt lại nhìn anh.

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không chút đau buồn.

Anh nhìn tôi, nghiêm túc nói:

 

“Lúc bên em, anh đi làm không phải để diễn kịch.”

“Công ty game đó là anh góp vốn cùng đàn anh chuyên ngành, còn đang khởi nghiệp.”

“Anh là ông chủ quán bar kia, anh tự tay pha chế để củng cố cái danh ‘sa sút nghèo hèn’.”

“Anh cũng muốn xem thử, những kẻ từng tâng bốc anh ngày xưa có bộ mặt thật là gì.”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Anh khẽ cười giễu.

Sau khi nhà họ Diệp phá sản, có không ít người đạp anh xuống hố.

Rất nhiều kẻ từng giả vờ “hiền lành” lập tức lộ mặt thật.

 

Thấy tôi không còn giận dữ như trước, Diệp Sâm lại ngồi sát thêm chút nữa.

Tôi lập tức trợn mắt.

Anh cười dịu dàng.

 

“Cuộc nói chuyện mà hôm đó em nghe được, không phải nhằm vào em.”

“Anh chưa từng nói cho ai về mối quan hệ giữa anh và em. Anh không đùa giỡn tình cảm của em.”

 

Tôi nghẹn giọng hỏi:

“Vậy tại sao lại giả nghèo trước mặt em? Cùng em chơi cái trò bao nuôi ngớ ngẩn đó làm gì?”

“Anh khiến em cảm thấy mình như một trò hề.”

 

Diệp Sâm nắm tay tôi, tát nhẹ lên mặt mình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận