SA VÀO LƯỚI TÌNH

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

Khi trở về nhà, phía sau tôi bỗng có thêm một người.

Diệp Sâm theo tôi về.

 

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chính tôi cũng hơi mơ hồ, không biết nữa.

Thấy tôi đứng ngẩn ra trước cửa, Diệp Sâm liếc nhìn tôi một cái rồi bất ngờ ngồi xuống cởi dây giày cho tôi.

 

Tôi hoảng hốt lùi lại:

“Anh… anh làm gì vậy?”

 

Diệp Sâm quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh:

“Phục vụ cô chủ cởi giày.”

“Chẳng phải chân em bị trẹo rồi sao?”

 

Tôi vội xua tay:

“Không cần, không cần đâu.”

Nhưng trong lòng lại thầm ngạc nhiên…

Tôi tưởng mình giấu rất khéo, không ngờ Diệp Sâm lại nhận ra tôi bị trẹo chân.

 

Lúc chạy đi tìm anh, tôi bị ngã và trẹo chân.

Ban đầu, chỉ hơi đau âm ỉ, giờ thì đau nhói hẳn lên.

 

“Đừng khách sáo, dù sao thì, bây giờ em cũng là nhà kim chủ của anh mà.”

Bàn tay lạnh lạnh, thon dài của Diệp Sâm cầm lấy cổ chân tôi, nhẹ nhàng cởi giày.

Ngón tay anh lướt qua da tôi, ngứa ngứa, cảm giác ấy như thấm vào máu, khiến tôi khẽ run rẩy, cắn môi theo phản xạ.

 

Một tiếng trước…

 

Tôi hỏi Diệp Sâm định ở đâu.

Anh bảo hiện tại không có nhà, sống nhờ chút tiền còn lại, thuê trọ sống tạm bợ, bạn bè có giúp nhưng anh ngại làm phiền họ.

 

Thấy anh cúi đầu đầy vẻ cô đơn, lòng tôi chùng xuống:

“Hay… anh về nhà em ở đi?”

 

Ban đầu, chỉ là lời nói buột miệng, ai ngờ Diệp Sâm gật đầu cái rụp:

“Được thôi.”

Nhanh đến mức tôi ngơ ngác.

 

Tuy tôi thật sự rất thích anh, nhưng sống chung thì có vẻ hơi nhanh.

Huống hồ… tôi còn có một bí mật.

 

Tôi có thể ngửi thấy mùi của từng người, và một số người có mùi khiến tôi có khao khát tiếp xúc da thịt.

 

Diệp Sâm là người thứ ba khiến tôi có cảm giác ấy.

Hai người trước đều là bạn thân của tôi, là nữ, đại mỹ nhân chính hiệu.

Vì thế, tôi cứ dính lấy họ để được ôm ôm, dán dán mỗi ngày.

 

Giờ tôi đang rất hối hận vì đã lỡ lời.

Trong lúc tôi đang vật vã suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, Diệp Sâm nói:

“Cũng tốt, ở nhà em tiện hơn.”

 

Tôi ngốc nghếch hỏi:

“Tiện gì cơ?”

 

Ánh mắt đen thẳm của anh nhìn thẳng vào tôi, anh khẽ cười:

“Tiện chăm sóc em.”

 

4

Trong nhà tôi không có quần áo nam.

 

Tôi lục tung mọi ngóc ngách mới tìm ra được một bộ đồ thể thao nam.

 

Khi đưa cho Diệp Sâm, anh hơi nhướng mày:

“Em còn giữ quần áo con trai?”

“Của bạn trai à?”

 

Tôi lắc đầu:

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

“Không phải.”

Rồi lại gật đầu:

“Ờ… thật ra là có chút liên quan.”

 

Diệp Sâm không tỏ rõ cảm xúc, nhưng ánh mắt anh chợt lạnh đi.

“Không ngờ em lại chơi bạo vậy.”

“Vừa có bạn trai, vừa bao nuôi anh?”

 

Tôi cuống lên giải thích:

“Không! Không phải! Anh hiểu lầm rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sa-vao-luoi-tinh/chuong-2.html.]

“Bộ đồ này là em định tặng cho Mục Tử Kỳ, nhưng anh ta không thích.”

“Anh mặc tạm vậy nha.”

 

Mục Tử Kỳ là bạn trai cũ của tôi, đã chia tay hai năm.

Chúng tôi quen nhau nửa năm, nhưng anh ta vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.

 

Cho đến một ngày tôi nhận được đoạn video…

Trong đó, Mục Tử Kỳ và đám công tử nhà giàu đang tụ tập trong quán bar.

Có người hỏi:

“Tử Kỳ, cậu thật lòng với con nhỏ nhà giàu mới nổi kia à?”

 

Cả đám cười phá lên.

Mục Tử Kỳ dùng gương mặt đẹp trai, cười mỉa, ánh mắt khinh khỉnh:

“Tôi mà thích loại quê mùa ngu ngốc đó à?”

“Nếu không vì thua trò chơi, tôi thèm quen cô ta chắc.”

“Nhưng mà… cô ta nghe lời, không quấn người, cũng xinh, giữ lại chơi cho vui.”

“Tuần sau, tôi ra nước ngoài rồi, chơi chán thì đá thôi.”

 

Xung quanh không ngừng vang tiếng giễu cợt nhắm vào tôi.

Tôi run lẩy bẩy khi xem đoạn video đó.

Đến khi thấy có cô gái khác ngồi lên đùi anh ta hôn hít mà anh ta không đẩy ra, trái tim tôi như vỡ vụn.

 

Bị lừa dối, bị mang ra làm trò đùa.

Cả tấm lòng chân thành bị giẫm nát.

Tôi khóc đỏ cả mắt.

 

Ngay hôm đó, tôi gọi chia tay.

Mục Tử Kỳ lạnh lùng cười:

“Mấy trò dục cầm cố túng cũ rích.”

“Bây giờ cô hối hận còn kịp đấy.”

 

Anh ta tưởng tôi sẽ níu kéo.

Nhưng tôi gửi cho anh ta một đoạn ghi âm, không phải video, vì tôi sợ anh ta truy ra người quay.

 

Sau đó, anh ta im bặt.

Nghe nói anh ta nổi giận đùng đùng, nhưng không tìm ra “kẻ phản bội” hôm đó.

 

Về sau, tôi chặn hết mọi liên lạc, không dây dưa nữa.

 

Nói đến Diệp Sâm, anh cũng quen Mục Tử Kỳ.

Có vài lần, tôi thấy họ đi chung trong những buổi tiệc.

Diệp Sâm luôn là người ít nói nhất, chỉ lặng lẽ quan sát.

 

Anh biết tôi từng yêu Mục Tử Kỳ, cũng biết tôi bị coi thường, trêu đùa.

Tôi bỗng thấy xấu hổ.

 

Thật ra, tôi với Diệp Sâm không thân lắm.

Tôi chỉ là con gái nhà giàu mới nổi, luôn bị giới thượng lưu ghét bỏ.

 

Một năm trước, tôi được mời đến một buổi tiệc sinh nhật.

Tôi vui vẻ mang quà tới… không ngờ đó là một trò đùa ác ý.

 

Cả đám cậu ấm, cô chiêu vây quanh chế giễu tôi quê mùa, ngốc nghếch.

Họ gọi tôi là “nhà quê mới nổi”, thậm chí còn lừa tôi ngã xuống hồ bơi.

 

Giữa lúc tuyệt vọng ấy, Diệp Sâm là người duy nhất giúp đỡ tôi.

Anh kéo tôi lên khỏi mặt nước, cởi áo khoác trùm cho tôi, đưa tôi rời khỏi đó.

Anh an ủi:

“Em rất tốt, đừng buồn vì những lời độc ác của người khác.”

“Lần sau nhớ tên mấy đứa đó, về mách ba mẹ. Đừng tưởng bọn họ cao quý, chứ nhiều nhà còn đang cầu cạnh hợp tác với ba em đấy.”

“Chú ấy rất giỏi, em có thể làm nũng một chút mà.”

 

Ánh nhìn láu lỉnh của anh lúc ấy khiến tôi kinh ngạc.

Từ một người lạnh lùng điềm đạm, câu nói ấy khiến anh trở nên gần gũi, ấm áp.

Trái tim tôi như được sưởi ấm.

Tôi bỗng thấy xao xuyến.

 

Tuy Diệp Sâm luôn lễ phép, không phân biệt đối xử, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Chúng tôi gần như không có mấy tương tác.

Tình cảm của tôi với anh chỉ là thầm lặng giấu trong tim.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận