Quyến Rũ Tình Cũ

Phần 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

Việc Đoạn Tử Thành đưa ra lời giải thích muộn màng dẫn đến hậu quả là tạm thời tôi phải tránh mặt anh ta.

Dù hiện giờ tôi vẫn còn nợ anh ta mười ngàn tệ, nhưng tôi cũng không chắc là anh ta thật sự muốn lấy lại số tiền đó, hay là muốn lấy thứ gì đó quý giá hơn. Tất nhiên, tôi không có ý nói là bản thân tôi.

Thông thường lúc này thì bạn thân sẽ ra mặt phân tích tình hình. Nhưng khổ nỗi tôi lại kết giao với một đứa bạn xấu, chẳng hiểu tí gì về suy nghĩ của tôi cả.

Khi tôi kể cho Tiểu Trịnh nghe về mấy chuyện lặt vặt với Đoạn Tử Thành, cô ấy không những không an ủi tôi mà còn cười ha hả, rồi lượn lờ lại gần hỏi: “Bao giờ làm đám cưới vậy?"

Làm cái rắm gì mà đám cưới!

Tiểu Trịnh nói, muốn biết một người đàn ông có thật lòng với bạn hay không thì đơn giản lắm… cứ bảo anh ta đưa bạn về ra mắt gia đình. Nếu chỉ định chơi bời thì mấy ông sẽ không bao giờ đưa con gái về gặp người thân, còn nếu nghiêm túc thì chỉ mong đưa bạn về ra mắt càng sớm càng tốt.

Tôi nhanh chóng nghĩ ra một cách.

Một giờ sáng, tôi không chắc Đoạn Tử Thành đã ngủ chưa, do dự mãi rồi gửi thử một tin nhắn: “Hi."

Rất nhanh anh ta trả lời bằng ba dấu chấm.

"Tôi... tôi ra ngoài lấy đồ ăn quên mang chìa khóa, giờ bị kẹt ngoài cửa rồi, có thể... có thể đến chỗ anh ăn tạm đồ không?"

Đoạn Tử Thành im lặng rất lâu, đến mức tôi tưởng anh ta không định trả lời thì khung chat bỗng sáng lên.

"Giờ anh tới đón em."

“Ơ… cũng chỉ còn cách đó thôi.”

Lạ thay, lần này Đoạn Tử Thành không nói gì mỉa mai cả khiến tâm trạng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Chưa đến nửa tiếng sau, anh ấy nhắn tin:

"Anh tới dưới nhà rồi, em đâu?"

"Biết rồi, xuống ngay xuống ngay. Đợi chút em thay cái váy đã."

"Bạch Tùng Tùng, em có biết mình vừa nhắn cái gì không?”

"..."

Chết tiệt thật.

Đoạn Tử Thành đúng là loại người không biết nói dối. Nếu là trước kia, mà bắt được sơ hở của tôi, anh ta nhất định sẽ tranh thủ mỉa mai tôi một trận. Nhưng lần này, anh ấy lại không nói gì.

Vì vậy, tôi chỉ có thể lo lắng ngồi trong xe anh ta với đống gà rán và coca, trên người là cái váy hoa xấu hổ c.h.ế.t đi được.

"À… đừng hiểu lầm, cái váy này bị rơi từ ban công xuống, em sợ bị người ta nhặt mất nên mới mặc..."

"Bạch Tùng Tùng, đến em còn không tin lời em nói, ai mà tin được?"

"Ờ… Tiểu Trịnh dạy em đấy."

"..."

Bạn thân là để làm bia đỡ đạn những lúc thế này đây. Cùng lắm sau này tôi sẽ đổ cho Đoạn Tử Thành ép tôi nói thế.

13.

Đoạn Tử Thành đúng thật không nói sai lời nào. Anh ta bảo nhà mình còn thô sơ thì đúng là nhà đang để thô, bảo sống cùng ba mẹ thì đúng là sống cùng, bảo đưa tôi về nhà thì thật sự đưa về.

Lúc hai giờ sáng, nhà anh ta vẫn sáng trưng.

Tôi rụt rè nép sau lưng anh ta, giống như một tên trộm, dè dặt nhìn xung quanh.  

"Phòng anh đâu? Dẫn tôi đi mau lên."

"Tặc tặc tặc.” Đoạn Tử Thành lắc đầu: “Em vẫn không biết giữ kẽ như trước, cứ nghĩ cách chiếm lợi từ anh thôi."

"Ai chiếm lợi của anh hả? Tôi chỉ sợ làm phiền ba mẹ anh ngủ thôi. Họ lớn tuổi rồi, dễ mất ngủ, mà mất ngủ thì dễ lão hóa. Anh hiểu gì? Người già là..."

"Ai là người già hả?"

Tôi còn cách phòng có một bước chân thôi mà…

Tôi hít sâu một hơi, cười tươi như hoa quay lại: “Chào… chị ạ."

Mẹ anh mặc đồ ngủ lụa, mặt dán mấy lát dưa leo.

"Chị?" Bà cười che miệng: “Tôi đâu phải chị nó, tôi hơn bốn mươi rồi đấy."

"Thật ạ? Nhìn chị trẻ quá, tôi cứ tưởng là chị gái anh ấy. Nhưng mà hai người cũng không giống nhau lắm, chị nhìn đẹp hơn anh ấy nhiều."

"Bạch Tùng Tùng à… Tôi còn nhớ em đấy, nhìn em bây giờ khác hẳn trước rồi."

"Hả?" Chết tiệt, sao ai cũng nhớ tốt thế không biết.

"Tôi vẫn thích kiểu ngày xưa của em hơn, đủ cá tính."

Tôi cười gượng.

Ngày xưa? Ngày xưa tôi từng ngay trước mặt bà mắng con trai bà như tát nước, còn nói bà là… con…

Đoạn Tử Thành thì chẳng có ý định giải vây, còn lấy gà rán tôi giấu sau lưng ra đưa cho mẹ anh ta ăn.

Tôi mắc cỡ đến phát điên.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Cô ơi… cháu đến đưa đồ ăn cho Đoạn Tử Thành thôi ạ. Dạo này cháu làm thêm nghề giao đồ ăn. Khuya rồi, cháu xin phép về trước."

Tôi chưa đi được mấy bước đã bị giữ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quyen-ru-tinh-cu/phan-5.html.]

"Bạch Tùng Tùng, em làm xước con Hắc Phi Lạt Muội anh tặng mẹ, không nên bồi thường à?"

Tôi hoàn toàn không ngờ Đoạn Tử Thành lại lôi chuyện đó ra. Đành xấu hổ quay lại nhìn "Hắc Phi Lạt Mẹ" chính hiệu kia.

"Cô ơi… cháu không biết đó là xe của cô, cháu sẽ đền ạ."

"Cô không cần tiền."

"Vậy… cô muốn cháu làm gì ạ?"

"Cô muốn có cháu trai."

…Ờm.

"Hay… cháu làm cháu trai của cô nhé?"

“…”

14.

Sau hai lần bị dạy dỗ, tôi không dám nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến “chìa khóa” nữa. Tôi nhận ra, chỉ cần dính đến “chìa khóa” là thể nào cũng có chuyện xấu hổ xảy ra.

Còn dính tới Đoạn Tử Thành thì tôi sẽ mất kiểm soát, biến thành cô nàng tấu hài. Để tránh tình huống ấy lặp lại, tôi viện cớ sắp có triển lãm tranh, trốn luôn sang thành phố khác… nơi của nhà đầu tư lớn.

Sau thời gian dài nỗ lực, tôi và Tiểu Trịnh cuối cùng cũng được một nhà đầu tư đồng ý tài trợ cho triển lãm tranh, thậm chí ông ấy còn mua một bức của tôi.

Tiểu Trịnh bảo chắc chắn ông ta để ý tôi, ngưỡng mộ tài năng của tôi. 

Xàm.

Theo tôi, kiểu người đó phần lớn chẳng hiểu gì về nghệ thuật, chỉ giả vờ thanh tao cho sang, mà túi tiền lại không rủng rỉnh nên mới chọn mấy phòng tranh nhỏ ở nơi xa như chúng tôi.

Đêm trước ngày triển lãm, Tiểu Trịnh kẹt xe chưa đến, tôi đành một mình nằm chán chường lướt điện thoại, đọc hết cả tin tức showbiz vẫn không thấy cô ấy đâu. Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Tôi chạy vội ra mở cửa, nghĩ bụng chắc là Tiểu Trịnh đem trà sữa và bánh trứng đến rồi.

Là… Đoạn Tử Thành?

Anh mặc áo khoác đen, vài lọn tóc ướt dính trên trán. Ngoài trời mưa lất phất.

"Sao cậu đến đây?"

"Tiểu Trịnh không nói với em là nhà đầu tư họ Đoạn à?"

"Không."

"Thế em biết đây là đâu không?"

"Kim Đô."

"Em biết Kim Đô là nơi nào không?"

"Biết."

Lúc tôi mới quen Đoạn Tử Thành, từng thấy ai đó khoe trên mạng đi Kim Đô ngắm pháo hoa. Tôi đã buột miệng nói: “Nếu có ai tỏ tình với mình ở đây thì lãng mạn c.h.ế.t mất."

Tiếc là lúc ấy Đoạn Tử Thành cực kỳ chậm tiêu chuyện tình cảm, chẳng có phản ứng gì.

"Vậy còn vấn đề gì không?"

"Có."

"Anh bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào?"

"Từ lúc lấy mảnh giấy của em."

"Chuyện cậu nói cùng khu nhà, thật là nhà thô à?"

"Không."

Chết tiệt.

"Tiểu Trịnh là người của anh từ đầu luôn à?"

"Không, nhưng sau khi anh mua cho cô ấy điện thoại mới thì cô ấy về phe anh."

"Chiếc xe đó, tôi có cần đền thật không?"

"Không cần."

"Thế thì…”

"Làm gì mà nhiều thế. Em nói xem có hôn được không?"

Đoạn Tử Thành đúng là quá thẳng thắn.

"Nhưng mà…”

Chữ "mà" còn chưa nói xong, miệng tôi đã bị chặn lại rồi.

15.

Đoạn Tử Thành vẫn còn quá trẻ.

Hôm đó tôi chỉ uống hai ly rượu vang đỏ, chút cồn đó hoàn toàn không đủ để khiến tôi mất lý trí. Va quẹt vào xe anh ta là tôi cố ý.

Tôi học hội họa, bẩm sinh đã nhạy cảm với họa tiết, chiếc siêu xe của anh ta đỗ ở đó quá nổi bật, muốn không chú ý cũng khó, lại còn đỗ đúng khu vực bãi xe trước lối vào tòa nhà số 7.

(Hoàn).

Bạn cần đăng nhập để bình luận