6.
Để cùng Tiểu Trịnh tổ chức buổi triển lãm tranh, tôi đã làm việc tăng ca suốt đêm thứ Sáu để hoàn thành bức tranh mà cô ấy chỉ đích danh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, leo lên chiếc xe điện mini của mình chuẩn bị về nhà, ai ngờ xe lại đình công giữa đường.
Nhìn vạch pin đang chớp đỏ liên hồi, tôi chỉ biết âm thầm than trời. Tôi cái gì cũng tốt, chỉ là hơi bất cẩn.
Giờ thì hay rồi, chỉ còn cách đẩy “ông tổ” này về nhà. Đẩy một mạch đến tận 12 giờ đêm, mà vẫn còn cách nhà 2km nữa.
“Tôi đúng là bị chó nguyền rủa rồi, sao mà xui dữ vậy trời!”
Tôi nhìn con đường vắng tanh, hét toáng lên một tiếng, nghĩ chẳng ai thấy mình phát điên lúc nửa đêm. Ai ngờ phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc đến rợn người:
“Bạch Tùng Tùng, cô chửi ai là chó đấy hả?”
“Má ơi!” Tôi quay đầu lại thì thấy ngay gương mặt hung thần ác sát của Đoạn Tử Thành.
Hắn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, đeo kính gọng vàng nhìn rất đắt tiền. Nếu không phải là gương mặt đó, tôi còn tưởng mình gặp phải vị thần nào mềm lòng rồi cơ.
“Sao anh ở đây?”
“Tôi đến xem cô, bên B, có định bỏ trốn không?”
Ai lại đi bỏ trốn bằng xe điện mini chứ? Xin lỗi, có phải nợ tiền tỉ đâu, mà tôi cũng đâu có không trả được.
Tự nhiên, linh cảm mách bảo tôi có điều gì đó sai sai.
“Đoạn Tử Thành, anh theo dõi tôi đấy à?”
“Ai thèm theo dõi cô?” Hắn giơ cái điện thoại ra, vẻ mặt đầy đắc ý: “Tiểu Trịnh bán đứng cô rồi.”
Hay lắm Tiểu Trịnh, thấy tiền là sáng mắt.
Dù Đoạn Tử Thành hơi biến thái, nhưng ít ra vẫn còn là người. Hắn chủ động giúp tôi vác chiếc xe điện lên xe ô tô của hắn… vâng, chính là cái xe mà tôi từng quẹt trầy, vẫn chưa sửa đâu.
Nếu hắn không giúp thì thôi, đằng này vừa giúp thì cái yên sau xe lại bị tôi làm dơ.
Để che giấu chuyện đó, tôi đành xấu hổ bắt chuyện với hắn, chuyển sự chú ý đi nơi khác.
“Anh theo tôi suốt đoạn đường đấy à?”
“Ừ.” Trên mặt hắn còn có chút vẻ vui vì được giúp người.
“Thế anh không biết sớm xuống giúp xíu hả?”
“Tôi tưởng cô đi dạo.”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
“Anh từng thấy ai đẩy xe điện đi dạo chưa?”
7.
Bi kịch thường xảy ra trong chớp mắt.
Tôi vất vả lắm mới tới được trước cửa nhà, ai ngờ lại phát hiện... để quên chìa khóa trong phòng vẽ rồi.
Muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Sao đứng đực ra đấy? Mở cửa đi chứ.” Tên Đoạn Tử Thành còn không biết sống c.h.ế.t mà giục tôi.
“Không mang theo chìa khóa… hu hu.”
Tôi thật sự không giả vờ đáng thương trước mặt hắn, tôi “thật sự” đáng thương.
“Giờ sao? Còn chìa khóa dự phòng không?”
“Không có.”
“Gọi thợ khóa?”
“Giờ này rồi, tìm đâu ra? Tôi… tôi có thể ở nhà anh một đêm được không? Giúp người lúc nguy cấp, xóa bỏ hiềm khích mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quyen-ru-tinh-cu/phan-3.html.]
“Căn hộ của tôi mới mua, còn là nhà thô chưa sửa.”
“Vậy anh ở đâu?”
“Nhà ba mẹ tôi.”
“Giờ làm sao đây? Anh học vật lý, thông minh mà, nghĩ cách đi chứ!”
“Vậy… thuê phòng khách sạn?”
“Thuê cái đầu anh ấy!”
Đúng là, thông minh cỡ nào thì cũng vẫn là đàn ông … đầu toàn mấy ý nghĩ màu sắc.
8.
Nhưng sự thật chứng minh: đừng bao giờ nói “không bao giờ”.
Như lúc này, tôi đang đứng ở quầy lễ tân của khách sạn 5 sao gần nhà nhất. Vì chi phí tổ chức triển lãm quá lớn, tôi đã xài gần hết tiền, vét sạch mấy cái thẻ cũng không đủ thuê hai phòng.
Quá mức xấu hổ.
Tôi quay sang nhìn Đoạn Tử Thành đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh, rơi vào trầm tư.
Tối nay tôi dùng xe hắn, mấy hôm trước còn quẹt trầy xe hắn, mời hắn ngủ một đêm ở khách sạn 5 sao cũng chẳng có gì quá đáng. Chỉ là… tôi không ngờ lại là khách sạn năm sao thật sự.
Tôi chần chừ một lúc, bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Tôi vẫy tay gọi cô lễ tân lại, thì thầm nhỏ nhẹ: “Lát nữa anh kia tới đăng ký, chị cứ nói là chỉ còn lại một phòng duy nhất, được không?”
Cô lễ tân chớp chớp mắt, ra vẻ hiểu chuyện lắm.
Tôi quay đầu định gọi Đoạn Tử Thành, ai ngờ đ.â.m sầm vào n.g.ự.c hắn… cứng đơ!
Mẹ nó! Đau điếng luôn!
Không biết hắn đứng sau tôi từ lúc nào…
Tôi len lén quan sát vẻ mặt hắn, hình như… không có phản ứng gì.
Vậy chắc là không nghe thấy.
Khoan đã, sao tai hắn đỏ thế kia?
Chắc là… lạnh quá.
Tôi ban đầu tưởng là phòng đôi, mỗi người một giường, ngủ tạm một đêm là được.
Ai ngờ lên phòng mới phát hiện là… phòng giường đôi cho cặp đôi.
Ý là… cái phòng này rẻ hơn phòng đôi tận 50 tệ?
Cô lễ tân này đúng là quá thấu hiểu người nghèo như tôi…
Nhưng căn phòng giường đôi này khiến cả hai có phần ngại ngùng. Hơn nữa 50 tệ tôi vẫn trả được, nên tôi bình tĩnh gọi điện xuống lễ tân, dưới ánh mắt nóng bỏng của Đoạn Tử Thành:
“Chào chị, tôi ở phòng 1611, tôi muốn đổi sang phòng khác.”
“Xin lỗi ạ, hiện tại chỉ còn lại phòng này thôi.”
“Là tôi, cô không nhớ à? Tôi… muốn đổi phòng.”
“Thật sự xin lỗi, chỉ còn đúng một phòng này thôi ạ.”
“Khụ khụ… ý tôi là, một phòng cũng được nhưng không phải phòng này…”
“Xin lỗi, thật sự chỉ còn phòng này thôi.”
…
Cô ấy đúng là chuyên nghiệp, không nhận tiền tip mà vẫn diễn như thật.