Ta cong môi cười nhạt, mỉa mai đáp lại: “Ai bảo ngươi ta và chàng ấy hữu danh vô thực? Phu quân ta ngoài đôi chân, thì chỗ nào cũng rất được.”
Nụ cười trên mặt hắn dần dần cứng lại.
Ta hừ khẽ một tiếng đầy khinh thường, quay người rời đi — liền đụng phải xe lăn.
Tạ Hạc Vũ ngồi đó, cười dịu dàng nhìn ta.
“Sân viện lớn như vậy, sợ phu nhân lạc đường, nên mới ra tìm. Không ngờ lại thấy một màn kịch hay.”
Ta có chút chột dạ, lo hắn hiểu lầm rằng ta cố ý rời tiệc để gặp riêng Lâm Chiêu Vũ.
Tạ Hạc Vũ xưa nay tâm tình khó đoán.
Ta không chắc hắn có giận thật hay không.
Trên xe ngựa trở về phủ, ta cứ trăn trở mãi, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Về đến nhà, chúng ta một người về hướng đông, một người về hướng tây, định trở về phòng riêng.
Ánh trăng trong vắt như dải tơ, xuyên qua mây mỏng, dịu dàng trải xuống mặt đất, phủ lên màn đêm một lớp sương mờ mộng ảo.
Ta bỗng cảm thấy như được bảo vệ.
Lấy hết can đảm, ta dừng bước, ngăn hắn lại.
“Tạ Hạc Vũ, đêm nay trăng thật đẹp.”
Hắn nhướng mày nhẹ: “Phu nhân muốn ngắm trăng?”
Ta lắc đầu, hít sâu một hơi, ngước nhìn vào đôi mắt thâm sâu không đáy kia, chậm rãi nói:
“Tạ Hạc Vũ, ta là đứa con mà phụ thân bế từ bên ngoài về, chưa từng gặp thân mẫu.”
Ánh mắt hắn dần trở nên nặng nề, giọng trầm thấp: “Sau đó thì sao?”
“Phụ thân ta có thể là một ngự y tốt, nhưng không phải một người cha tốt. Kế mẫu đối xử với ta muôn vàn hà khắc, ông ấy coi như không thấy, trong phủ hạ nhân cũng phần lớn khinh rẻ ta.
“Ta muốn học y, chỉ có thể lén học, mỗi lần bị phát hiện đều bị đánh đòn. Ta thích màu hồng, nhưng chỉ có thể chọn vải thừa từ tỷ tỷ, nếu ta chọn trước, nàng sẽ cướp lại. Từ nhỏ ta luôn cẩn trọng, những thứ có thể có được thật quá ít, cho dù may mắn có được, cũng không giữ nổi.”
Ánh mắt Tạ Hạc Vũ càng lúc càng sâu, nơi đuôi mắt ửng đỏ, khẽ khàng hỏi:
“Vậy nên? Phu nhân đã tìm được điều mình muốn chưa?”
Ta nín thở, “Ừm… Ta muốn chàng.”
09
Ta cố kiềm nén trái tim đang đập thình thịch như muốn phá n.g.ự.c lao ra, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chăm chú nhìn Tạ Hạc Vũ.
Hắn ẩn trong ánh trăng, ta không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội vài lần.
“Có phải là những lời nói trong điện hôm nay khiến phu nhân khó chịu?”
“Không phải.”
“Vậy... phu nhân đang giận dỗi với Lâm Chiêu Vũ?”
Tim ta khẽ siết lại, không biết hắn đã nghe thấy bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quyen-mien-mien/6.html.]
Một lát sau, bàn tay xương khớp rõ ràng của hắn khẽ đẩy bánh xe lăn, cả người đắm mình trong ánh trăng, gương mặt càng thêm phần mơ hồ như hư như thực.
Tim ta lại càng đập nhanh hơn.
“Từ ngày đầu ta gả vào, ta đã muốn làm thê tử danh chính ngôn thuận của chàng.”
“Phu nhân có biết, có những chuyện một khi đã làm, sẽ không thể quay đầu lại được?”
“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu.”
Ánh mắt Tạ Hạc Vũ khẽ rung động. Trong khoảnh khắc đó, ta dường như thấy một tia vui mừng dâng lên trong mắt hắn — nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
“Vũ Miên, ta đang làm một việc rất quan trọng. Đợi ta làm xong, sẽ cho nàng một câu trả lời, được không?”
Hắn đang từ chối.
Tim ta như rơi xuống đáy vực, xoay người định rời đi.
Bất ngờ, hắn kéo lấy đai lưng của ta, khiến ta loạng choạng ngã vào lòng hắn.
Cảm giác chạm vào nhau mơ hồ mà rõ ràng, cùng với mùi gỗ nhàn nhạt từ người hắn thoáng quấn quanh mũi ta.
Khoảnh khắc thân thể ta rơi xuống, môi khẽ lướt qua má hắn, hai tay vô thức vòng lên cổ hắn. Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần, khiến tim ta co thắt, đau nhói, vành tai đỏ lên.
Sợ hắn phát hiện ta thẹn thùng, ta vội cúi đầu, không dám nhìn hắn.
“Vừa nãy còn nói muốn ta, sao giờ lại thẹn thùng thế?”
Tim ta đập như trống trận, ngẩng đầu thì thấy hắn đang mỉm cười đầy hàm ý.
“Ta tưởng chàng…”
Ngón tay lạnh buốt nâng cằm ta lên, ta nghẹn lời, ánh mắt đầy là khuôn mặt tuấn tú kia.
“Vũ Miên, nhìn ta mà nói, nàng tưởng ta làm sao?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Tưởng chàng sẽ từ chối…”
Chữ còn chưa nói hết, đã bị môi hắn phủ xuống.
Cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến.
Tim ta như bị mật ngọt rót đầy.
Rất lâu sau, ta ngây ngẩn, nghe Tạ Hạc Vũ khẽ thở dài: “Ta vốn định chờ, chờ nàng chữa lành chân cho ta rồi nói sau. Nhưng ta lại không nỡ thấy nàng thất vọng.”
“Chàng tin tưởng y thuật của ta như vậy sao?”
Khóe môi Tạ Hạc Vũ cong lên, vẻ mặt như nắm chắc mọi điều: “Tất nhiên rồi.”
Ta siết nắm tay, đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c hắn: “Chàng có biết vừa rồi ta buồn đến thế nào không?”
Hắn nắm lấy tay ta, áp vào n.g.ự.c mình: “Là lỗi của ta. Nàng có yêu cầu gì, tối nay vi phu đều nghe theo.”
Khoảnh khắc ấy, đầu ta hiện lên vài hình ảnh... không thể miêu tả bằng lời.
Ta ghé sát vành tai hắn, khẽ thì thầm:
“Tối nay, chàng ngủ với ta.”