QUYẾN MIÊN MIÊN
1
GIỚI THIỆU:
Vào ngày thành thân, ngoại thất nuôi bên ngoài của phu quân chặn kiệu hoa của ta giữa phố.
Nàng ta nói nếu ta không chịu nhận nàng làm thiếp, nàng sẽ đ.â.m đầu chếc ngay trước đầu kiệu, biến hỉ sự thành tang sự.
Ta vén khăn che mặt lên, nhìn phu quân vẫn đứng lặng im không nói một lời.
Nữ nhân đang mang thai kia khóc đến thê thảm dưới chân, vậy mà hắn lại đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Ta hoàn toàn nguội lạnh, tháo phượng trâm trên đầu xuống, nhét vào tay kiệu phu dẫn đầu.
“Phiền các huynh cực nhọc, làm ơn khiêng kiệu ta đi thêm vài dặm.”
“Đi đâu vậy?”
“Tới phủ Tạ Tướng quân.”
Nghe nói vị đại tướng quân ấy thân mang trọng thương, đang cần một tân nương xung hỉ.
01
Khi kiệu hoa bị chặn lại, thân kiệu bỗng lắc mạnh một cái.
Phượng quan trên đầu ta va vào nóc kiệu, khiến trán đau nhói, tím bầm.
“Thanh Liên, có chuyện gì vậy?” Ta nhỏ giọng hỏi nha hoàn hồi môn.
“Tiểu thư, có một nữ nhân đang chặn kiệu.”
Ngay sau đó là tiếng khóc của phụ nữ, giọng nàng ta run rẩy:
“Cầu xin chủ mẫu cho thiếp một con đường sống, để phu quân rước thiếp vào cửa. Thiếp cam đoan sẽ giữ lễ phép, tuyệt không tranh sủng với người. Thiếp đã mang thai hai tháng, chỉ cầu một danh phận cho đứa nhỏ trong bụng.”
Trái tim ta từng cơn thắt lại. Nhưng vì bà mối đã dặn kỹ, tân nương chưa nhập môn không được tự ý rời kiệu, nên ta không dám lập tức ra mặt.
Thanh Liên tức giận nói: “Không chứng không cứ, ngươi dựa vào đâu mà bám lấy tiểu thư nhà ta với công tử? Mau, người đâu, kéo ả đi!”
Ta nhẹ nhàng vén rèm kiệu một chút.
Đám người nhà họ Lâm đến rước dâu lại đứng bất động, chẳng có ai ra tay.
Điều đó càng chứng thực, nữ tử kia đúng là ngoại thất của Lâm Chiêu Vũ.
Nàng ta càng nói càng kích động:
“Trong bụng ta là cốt nhục của Lâm đại nhân! Ai dám động đến ta? Nếu ai dám đụng vào ta, ta sẽ đ.â.m đầu vào chếc ngay trước mặt mọi người, biến hỉ sự của Lâm phủ thành tang sự!”
Lâm Chiêu Vũ cưỡi ngựa đi đầu đoàn rước dâu.
Không lý nào hắn không biết kiệu hoa của ta bị chặn lại.
Thế nhưng hắn không hề ra mặt.
Người vây xem mỗi lúc một đông.
Nhà họ Lâm có thể không biết xấu hổ, nhưng ta thì không thể mất mặt.
Ta tháo khăn trùm đỏ, bước ra khỏi kiệu hoa.
Vừa thấy ta, nữ tử kia khóc càng thảm thiết, bò đến ôm lấy cổ chân ta, nức nở kể khổ.
Nàng nói nàng tên là Liễu Như Mộng, vốn là kỹ nữ thanh lâu ở Ỷ Hồng Lâu.
Với Lâm Chiêu Vũ là nhất kiến chung tình.
Tự biết thân phận thấp hèn nên chấp nhận làm ngoại thất, không dám đòi hỏi danh phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quyen-mien-mien/1.html.]
Nhưng nay thì khác, nàng mang thai rồi.
Ta hơi dịch chân, giả vờ đỡ nàng dậy một chút:
“Ngươi muốn danh phận, thì nên tìm nam nhân của ngươi mà nói, chứ không phải đến làm phiền ta.”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, nước mắt long lanh đọng trên gương mặt trắng ngần, quả thực khiến người ta thương xót.
“Nhưng… nhưng Lâm gia và Thôi gia khi đính hôn có giao ước: Trước khi nữ nhi nhà họ Thôi mang thai, Lâm gia không được nạp thiếp…”
Ta bật cười lạnh.
Ngay cả điều này nàng ta cũng biết — rõ ràng vở kịch hôm nay là do Lâm Chiêu Vũ đạo diễn.
Ngay khoảnh khắc đó, ta bỗng thông suốt mọi chuyện.
Lâm gia và Thôi gia sớm đã có hôn ước.
Lâm Chiêu Vũ là độc tử, còn nhà họ Thôi thì có hai thiên kim tiểu thư.
Hắn bỏ qua đại tiểu thư xuất thân cao quý, lại kiên quyết chọn ta — một thứ nữ.
Ta từng ngỡ rằng đó là tình thâm nghĩa trọng.
Không ngờ, bất ngờ lại nằm ở đây.
Nếu hôm nay là đại tỷ ta gả đi, chắc chắn nàng sẽ sai người kéo Liễu Như Mộng xuống, đánh chếc bằng loạn côn.
Lâm Chiêu Vũ cho rằng ta là thứ nữ, không có mẹ ruột làm chỗ dựa, có thể tùy tiện khi dễ.
Hắn nghĩ sai rồi.
02
Lúc ta vừa bước xuống kiệu, đã kín đáo trao ánh mắt cho Thanh Liên, ra hiệu nàng đi mời Lâm Chiêu Vũ.
Giờ phút này hắn mới chậm rãi xuất hiện, vận một thân hồng bào, dáng người cao ráo như ngọc, đứng cách ta chưa đầy nửa thước.
Lâm Chiêu Vũ thấy Liễu Như Mộng đang mang thai lại không hề bước tới đỡ nàng, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.
Bốn phía người xem chỉ trỏ bàn tán, trong miệng toàn những lời trách móc ta nhỏ nhen, tâm địa độc ác.
Rõ ràng, Lâm Chiêu Vũ đang ngấm ngầm tạo áp lực lên ta.
Ta cúi người đỡ Liễu Như Mộng dậy, nói:
“Ngươi đứng lên đi, ta thành toàn cho các ngươi.”
Nàng rưng rưng nước mắt, trong mắt lại ẩn hiện ý mừng rỡ.
Ta không trách nàng.
Nàng cũng là người đáng thương thôi — những ngày khổ cực của nàng còn dài.
Ta chẳng buồn liếc Lâm Chiêu Vũ lấy một cái, tháo phượng trâm trên đầu xuống, xoay người đưa cho kiệu phu đi đầu:
“Làm phiền các huynh vất vả thêm một chút, đưa ta đi xa vài dặm.”
“Đi đâu?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đến phủ Tạ tướng quân.”
Nghe nói vị đại tướng quân ấy đang bị trọng thương, vừa hay đang cần một tân nương xung hỉ.
Mọi người lập tức xôn xao.