QUẺ TÌNH THƯỢNG THƯỢNG
Chương 06: Cùng bước về phía trước
Tôi cứ nghĩ tôi sẽ mãi hạnh phúc bên anh, nếu không có cuộc điện thoại của mẹ.
Chuyện này xảy ra vào học kỳ 1 năm 3.
Tôi nghe máy, nhưng người nói lại không phải mẹ tôi, mà là bác sĩ của bệnh viện.
Ông ấy nói mẹ tôi nhập viện, hiện tại vẫn đang hôn mê, phẫu thuật cần người ký tên, cũng cần người chăm sóc.
"Bố tôi đâu?" Tôi đoán chắc đã xảy ra chuyện không hay, giọng nói run run.
"Chuyện này phải hỏi người nhà của cô, hiện tại chúng tôi chỉ liên lạc được với cô, nếu cô tiện thì đến bệnh viện ngay nhé."
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi cho dì.
Dì nói công ty của bố tôi gặp vấn đề, để không liên lụy đến tôi và mẹ, hai người đã ly hôn, để lại cho chúng tôi một khoản tiền.
Còn ông ấy bị đưa đi điều tra.
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết phải làm sao, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
Dì nói mấy ngày nay có thể xin nghỉ phép giúp tôi chăm sóc mẹ, nhưng sau đó dì cũng phải đi làm, chưa chắc đã chăm sóc được chu toàn.
Tôi cảm ơn dì rồi nói sẽ nhanh chóng về nhà.
Cúp điện thoại, tôi lập tức đi tìm giáo viên hướng dẫn làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập, nhưng cô ấy khuyên tôi đừng bảo lưu vội, cứ xin nghỉ phép trước.
Tôi không lay chuyển được cô ấy, nhưng nghe bác sĩ nói tình hình của mẹ, dù phẫu thuật thành công thì sau đó cũng còn một quá trình hồi phục rất dài. Lần này về, không nửa năm thì cũng một năm mới có thể quay lại được.
Cuối cùng chỉ có thể xin nghỉ phép, đặt chuyến bay gần nhất, lúc 10 giờ tối.
Chiều hôm đó, Lâm Thần Hi đến đợi tôi đi học.
Anh đứng bên đường, đeo cặp sách, đeo khẩu trang, tóc mái che đến lông mày, ánh mắt trong veo, nhìn thấy tôi, nở nụ cười.
Tôi bước về phía anh.
"Hôm nay không muốn đi học, anh đi uống trà sữa với em nhé."
Anh nắm lấy tay tôi: "Được thôi, có chuyện gì thì cứ nói với anh."
Chúng tôi nắm tay nhau bước đi, ánh mắt anh liếc nhìn tôi, tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt anh.
Đến quán trà sữa, chúng tôi cùng đứng trước quầy gọi món, tôi gọi một ly trà sữa bạc hà, anh cũng gọi theo một ly.
Nhận được trà sữa, chúng tôi ngồi ở góc gần đường, có thể nhìn thấy người qua đường thỉnh thoảng đi ngang qua bên ngoài.
Có lẽ là giờ học, bên ngoài rất ít người.
Tôi uống một ngụm, lấy hết can đảm: "Lâm Thần Hi."
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau: "Hửm? Sao vậy?"
"Chúng ta chia tay đi." Tôi nói xong câu này, nước mắt lại không kìm được mà rơi.
Rõ ràng là tôi chủ động chia tay, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy tủi thân như vậy.
Anh nắm lấy tay tôi, đôi mắt đỏ hoe thể hiện sự khó tin: "Anh nghe nhầm phải không? Em vừa nói gì?"
Tôi siết chặt ngón tay, khoảnh khắc đó rất muốn nhào vào lòng anh, khóc lớn một trận, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
"Em nói..."
Chưa kịp nói hết câu, đã bị tay anh bịt miệng lại.
"Em không muốn uống ở đây sao? Vậy chúng ta đổi quán khác, còn nữa, lần trước anh đến đón em bị muộn, sau này mỗi lần anh đều đến sớm hai mươi phút đợi em được không..."
Tôi cảm nhận được anh đang run rẩy, tôi cũng vậy, nước mắt đã làm mờ tầm nhìn.
Anh vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
Nhưng làm sao tôi có thể làm lỡ dở chàng trai tốt như vậy, lần bảo lưu này, có thể quay lại hay không còn chưa biết, tôi cảm thấy tương lai của mình mịt mờ.
Bây giờ mới phát hiện, thì ra trước đây sự lạc quan, mạnh mẽ của tôi đều là vì có bố mẹ ở phía sau.
Họ ngã xuống, tôi chỉ là một người hèn nhát, vô dụng.
Tôi đứng dậy, anh đến bên cạnh ôm tôi.
"Chúng ta đã chia tay rồi." Tôi vừa khóc vừa nói những lời tổn thương.
"Anh không đồng ý, dù muốn chia tay, em cũng phải cho anh một lý do hợp lý." Anh vẫn cố chấp không buông tay.
"Em không thích anh nữa." Tôi nói những lời mà chính mình cũng không tin, nhớ đến những bộ phim truyền hình sướt mướt đã xem, không ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay.
"Anh không tin." Giọng anh cũng nghẹn ngào.